"Điện Chủ của Điện Long Thần, Diệp Vĩnh Khang".
Thạch Hữu Sâm ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang một cái, sau đó chế nhạo: "Cả thế giới ngầm đều coi cậu giống như thần, nhưng trong mắt tôi, cậu cũng chỉ đến thế thôi".
"Tôi là người như nào không đến lượt ông đánh giá".
Diệp Vĩnh Khang không tức giận, bình tĩnh nhìn đối phương: "Nếu đây là di ngôn của ông thì tôi đã nhận được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ cho ông thể diện".
"Hahahahaha!"
Thạch Hữu Sâm nghe vậy liền phá lên cười: "Cậu nói đúng đấy, hôm nay có thể chôn cùng Điện Chủ và bao nhiêu người của Điện Long Thần thế này quả đúng là rất có thể diện!"
Sau khi nói xong, Thạch Hữu Sâm chậm rãi duỗi bàn tay đang nắm hờ ra.
Khi nhìn thấy vật được nắm trong lòng bàn tay của đối phương, đồng tử của mọi người đột nhiên co rút lại!
Một lưỡi kiếm mỏng và sắc bén trượt vào lòng bàn tay Thiên Ảnh, ngay khi cô ấy định lao về phía trước, Thạch Hữu Sâm đột nhiên nói: "Muốn chết nhanh thì cứ việc ra tay đi!"
"Nhìn cho kỹ vào, đây là một cái điều khiển từ xa kiểu buông lỏng.
Chỉ cần tay của tôi hơi buông lỏng ra một chút, mọi người sẽ toi mạng hết!"
Mọi người đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh.
Nếu Thạch Hữu Sâm chỉ cầm một chiếc điều khiển từ xa thông thường, họ vẫn có thể hạ sát đối thủ trong thời gian nhanh nhất.
Nhưng nếu là điều khiển từ xa kiểu buông lỏng thì sẽ rất phiền phức, một khi Thạch Hữu Sâm xảy ra bất trắc, lòng bàn tay của hắn chỉ cần nới lỏng, tín hiệu cảm ứng từ xa sẽ được kích hoạt ngay lập tức!
"Thạch Hữu Sâm, đừng có mà ở đó đe dọa!"
Thiên Ảnh trầm giọng nói: "Trước khi hành động, tôi đã tiến hành giám sát cảm ứng từ xa rồi,