Thánh Nữ Loan Loan cảm thấy tiếp tục giấu giếm e rằng cũng chẳng được lâu dài, dứt khoát lên tiếng nói: “Mục đích thật sự của việc tôi tới núi Thanh Thành lần này thật ra chính là vì Huyền Thuỷ Giáp”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Cái này nhìn ra được, tiếp tục”.
Thánh Nữ Loan Loan lại nói tiếp: “Những lời tôi nói với anh trước đây cũng không phải đều là giả dối, tôi nhận được tin trưởng lão Xích Viêm của Trưởng Lão Các giáo phái áo đỏ quả thực đã xuất quan vào hai ngày trước”.
“Mặc dù không biết rõ động cơ ông ta xuất quan, thế nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được tám mươi phần trăm là vì tôi”.
“Tôi cũng không hề nói quá lời về tu vi của lão quái vật này, nếu như chúng ta mà động phải ông ta thì gần như không có bất kỳ khả năng chiến thắng nào”.
“Mà Huyền Thuỷ Giáp đã được luyện ra từ linh hồn thuần khiết nhất, lại ngâm mình mấy trăm năm trong hồ Hàn U, vừa khéo có thể khắc chế được ngọn lửa u tối của lão quái vật kia”.
“Vậy nên lần này tới núi Thanh Thành, tới hồ Hàn U ngâm mình là giả, tới bắt Huyền Thuỷ Giáp kia mới là thật”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì nghi hoặc nói: “Nếu như cô cũng đã biết thực lực của Huyền Thuỷ Giáp đó vô cùng cường hãn, hơn nữa ý định ban đầu của cô lại là không muốn nói cho tôi biết chuyện này, cô cảm thấy dựa vào sức mạnh của một mình cô đã đủ để đánh bại Huyền Thuỷ Giáp đó rồi ư?”
Thánh Nữ Loan Loan thở dài một hơi, nói: “Đương nhiên tôi biết bản thân không thể đánh bại được Huyền Thuỷ Giáp đó, vậy nên trước khi tôi đi đã nghĩ cách lấy được một lá bùa chú giam cầm ở chỗ bố nuôi”.
“Bùa chú giam cầm là bí thuật quý giá của giáo phái áo đỏ chúng tôi, bên trong ẩn chứa một loại trận pháp hết sức đặc biệt, là do giáo chủ nhiệm kỳ nào đó của giáo phái áo đỏ chế ra để đối phó với một xác quỷ từ mấy trăm năm trước”.
“Bùa chú giam cầm không chỉ có hiệu quả với xác quỷ, chỉ cần là mấy thứ như con rối của Kỳ Môn Độn Giáp thì đều có thể sử dụng được”.
“Thế nhưng điều khiến cho tôi không ngờ tới được là có lẽ vì Huyền Thuỷ Giáp đó được tạo nên từ linh hồn thuần khiết của Thiên Đạo Chân Nhân núi Thanh Thành từ mấy trăm năm trước, cộng thêm mấy trăm năm ngâm mình trong hồ Hàn U nên thực lực vượt xa so với dự liệu của tôi, bùa chú giam cầm kia căn bản không bắt được nó, tôi ngược lại còn suýt nữa rơi vào trong tay nó”.
“Còn về Huyền Mộc Giáp đó…”
Không đợi đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã cướp lời: “Huyền Mộc Giáp đó chắc là của cô nhỉ, khi trước cô cố ý tự biên tự diễn nhiều như vậy, mục đích đại khái là vì muốn thăm dò thực lực của tôi phải không?”.
Thánh Nữ Loan Loan không chối cãi mà gật đầu thành thật: “Bởi vì tiếp theo đây tôi vẫn có rất nhiều việc cần anh giúp đỡ nên tôi phải tìm hiểu rõ về thực lực của anh, không ngờ lại bị anh nhìn ra rồi, tôi cũng thấy rất khó hiểu, tôi còn cho rằng khi đó đã diễn rất tốt rồi, sao anh lại nhìn ra được thế?”
Diệp Vĩnh Khang nhún vai nói: “Kỹ năng diễn xuất của cô thì qua ải, thế nhưng thời gian của mấy chi tiết nhỏ và môi trường mà cô tự biên tự diễn ra lại không ăn khớp, hơn nữa rõ ràng là cô đã hơi quá sức rồi”.
“Cả chặng đường cô giành giật từng giây từng phút với thời gian, thế nhưng sau khi vào Thục Địa, đường cao tốc ngon nghẻ lại không đi mà cứ nói gì mà muốn đi mấy con đường cũ để tận hưởng phong cảnh, cô không cảm thấy logic này căn bản không thông suốt hay sao?”
“Còn nữa, cô không sớm không muộn lại vừa khéo đi tiểu ở chỗ kia, sau đó vừa hay gặp được Huyền Mộc Giáp đấy”.
“Mấy chuyện này nếu như lôi từng cái ra nói thì đều rất hợp lý, thế nhưng nếu như xâu chuỗi vào một chỗ thì sự trùng hợp này có hơi không bình thường, vậy nên vở kịch tự biên tự diễn này của cô đã lộ rõ sơ hở ngay từ ban đầu”.
Thánh nữ Loan Loan nghe xong thì thở dài một hơi: “Anh quả nhiên là một lão già giảo hoạt”.
Diệp Vĩnh Khang: ???
“Này, chú ý vào cách dùng từ của cô đi, cái gì gọi là lão già giảo hoạt? Tôi rất già sao? Tôi đây gọi là đa mưu túc trí có hiểu không hả? Sau này tôi phải đi gặp thử thầy giáo thể dục phụ trách dạy ngữ văn của giáo phái áo đỏ mấy người, xem xem rốt cuộc là bông hoa lạ gì”.
Thánh Nữ Loan Loan liếc mắt: “Đó không phải đều cùng một ý hay sao, tôi đang khen anh thông minh đấy”.
Diệp Vĩnh Khang cũng không biết đối phương thật sự không có văn hoá hay là cố ý, tranh biện: “Vậy thì theo như cô nói, thiên trường địa cửu với đời đời bất diệt đều như nhau sao?”
Thanh Nữ Loan Loan nói với vẻ mặt ngưng trọng: “Lẽ nào không phải à?”
Diệp Vĩnh Khang: “…”
“Được được được, cô đẳng cấp, cô có văn hoá nhất, tôi chúc cô với chồng tương lai của cô cùng yêu cùng giết, đời đời bất diệt được chưa?”
Thánh Nữ Loan Loan lắc đầu nói: “Thánh Nữ của giáo phái áo đỏ không thể kết hôn”.
Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, cảm giác còn tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa thì bản thân mình sẽ sụp đổ mất thôi.
“Dừng dừng dừng, tạm dừng vấn đề này lại đã, tôi rất hiếu kỳ về một chuyện, mặc dù Huyền Mộc Giáp không mạnh bằng Huyền Thuỷ Giáp, thế nhưng thực lực cũng không hề yếu chút nào, có một trợ thủ tốt như vậy, sao cô không mang nó theo bên mình?”
Thánh Nữ Loan Loan đáp lời: “Đương nhiên là tôi có mang theo bên người rồi!”
Diệp Vĩnh Khang nghi