Chương 660: Cô là kẻ ngốc
“Cậu học được Thiên Long Quyết từ đâu đấy?”
Lão quái Xích Viêm nhíu mày hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Ông không phải là con trai tôi, tôi không có nghĩa vụ nói cho ông biết, nhưng có thể để ông nhận rõ được uy lực của Thiên Long Quyết”.
Nói rồi hai bàn tay Diệp Vĩnh Khang vẽ ra hai đường hình vòng cung trong không trung, một vòng sáng màu vàng kim hiện ra, sau đó là nghe thấy tiếng rồng gầm, một con rồng màu vàng mờ ả lao ra khỏi ánh sáng vàng đó gầm gừ lao về phía lão quái Xích Viêm.
Lão quái Xích Viêm không dám sơ suất, hai tay nhanh chóng biến hình, vội vàng dùng U Minh Quyết để ngưng tụ ra khiên U Minh để đỡ đòn.
Một tiếng ầm ầm vang lên, lão quái Xích Viêm lại bị chấn động lùi về sau mấy mét nữa.
Cùng lúc đó cơ thể Diệp Vĩnh Khang cũng lao đến, hai nắm đấm giơ lên từ đầu rồng màu vàng mờ nhạt ẩn hiện đó, đánh mạnh về phía lão quái Xích Viêm.
Hai bàn tay của lão quái Xích Viêm xuất hiện hai U Minh Lãnh Hỏa màu trắng, va chạm vào hai nắm đấm Thiên Long của Diệp Vĩnh Khang.
Trong khoảnh khắc đó, đất cát và đá bao phủ khắp trời, Diệp Vĩnh Khang và lão quái Xích Viêm nhào vào đánh nhau dữ dội, U Minh Lãnh Hỏa đan vào nhau như thể bầu trời bị xé toạc.
Mặc dù U Minh Lãnh Hỏa là một trong bảy ngọn lửa khởi nguồn, uy lực của nó cũng không kém Thiên Long Quyết là bao, nhưng lão quái Xích Viêm lại không hoàn toàn biết cách điều khiển U Minh Lãnh Hỏa.
Dưới sự ép bức mạnh mẽ của Thiên Long Quyết, không lâu sau lão quái Xích Viêm đã bắt đầu cảm thấy hơi lực bất tòng tâm, từng bước bị đối phương áp chế, chỉ còn lại sức chống đỡ.
Loan Loan đứng ở chỗ cách đó không xa nhìn thấy lão quái Xích Viêm dần rơi vào thế yếu, lúc này với thờ dài trong sự ngạc nhiên.
Chẳng qua không để cô ta kịp thở ra thì bỗng nghe Diệp Vĩnh Khang hét lên: “Tránh ra!”
Gần như cùng một lúc mấy trăm U Minh Hỏa do U Minh Lãnh Hỏa tạo thành, lớn bằng ngón tay cái, màu trắng chệch hướng về phía Loan Loan.
Gai lửa U Minh này là đòn tấn công theo nhóm một đánh nhiều người, đặc điểm lớn nhất là tính sát thương cao và phạm vi bao phủ rộng.
Hàng trăm gai lửa cuồn cuộn xẹt qua che kín bầu trời, tất cả điều này quá đột ngột khiến Loan Loan không kịp phản ứng.
Thấy sắp bị mấy trăm gai lửa U Minh nuốt chửng, thân hình Diệp Vĩnh Khang bỗng bay đến từ bên cạnh dùng Thiên Long Quyết để đỡ lấy gai lửa U Minh.
Rồng thần màu vàng lướt thân mình trong không trung khiến mấy trăm gai lửa U Minh đều bay ra ngoài.
Nhưng gai lửa U Minh này quá nhiều, cộng thêm lại tấn công khá đột ngột, dù là Thiên Long Quyết cũng mặc nhiên sẽ để lọt một lửa gai đâm thẳng vào trán Loan Loan.
Diệp Vĩnh Khang đổi sắc, lúc này không kịp sử dụng Thiên Long Quyết lần nữa, trong tình huống cấp bạc chỉ đành lao người đến trước mặt Loan Loan.
Một tiếng động vang lên như tiếng đầu que diêm bị cháy, vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang bỗng giật mạnh, gai lửa U Minh đâm thẳng vào vai trái Diệp Vĩnh Khang.
Gai lửa U Minh vừa đâm vào cơ thể, Diệp Vĩnh Khang đã cảm thấy cơn lạnh lẽo không thể miêu tả được lan tràn khắp xương cốt và kinh mạch cả người.
Sau đó là hai cảm giác cực nóng và cực lạnh đan xen vào nhau lan tràn vào từng tế bào trong cơ thể, cảm giác đó có thể nói là sống không bằng chết cũng không ngoa.
Thấy mình đã đánh trúng, lão quái Xích Viêm đang định tấn công tiếp thì Diệp Vĩnh Khang gắng hết sức đánh một luồng Thiên Long Quyết ra đánh lại lão quái Xích Viêm.
Đợi khi lão quái Xích Viêm dần hoàn hồn lại thì đã không còn thấy bóng dáng Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan.
Một tiếng sau.
“Anh đừng ngủ, phía trước có một ốc đảo, sắp có nước rồi”.
Loan Loan dìu Diệp Vĩnh Khang đi, sốt ruột đến độ sắp khóc.
Lúc nãy Diệp Vĩnh Khang cố hết sức dẫn cô ta đi, lão quái Xích Viêm vẫn bám chặt không tha ở phía sau, Diệp Vĩnh Khang mất tận nửa tiếng mới miễn cường cắt đuôi lão quái Xích Viêm.
Nhưng cũng vì tiêu hao quá nhiều chân khí và gai lửa U Minh quả thật quá mạnh khiến cả người Diệp Vĩnh Khang dần mất sức.
Cái nóng khắc nghiệt của sa mạc phía Bắc rất khó chịu, dù Loan Loan là võ giả nhưng vừa dìu Diệp Vĩnh Khang mà còn phải di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể, không lâu sau cô ta cũng kiệt sức.
Nhưng cũng may cuối cùng đã nhìn thấy một vùng ốc đảo cách đó không xa ở phía trước, bên dưới ốc đảo cỏ một hồ nước rộng bằng khoảng bốn sân bóng rổ hợp lại.
Trong sa mạc rộng lớn, các ốc đảo và nguồn nước có nghĩa là chúng ta có thể tiếp tục sống.
Loan Loan dìu Diệp Vĩnh Khang đến bên cạnh hồ nước, một tay đỡ Diệp Vĩnh Khang nằm nghiêng trên người mình, tay kia liên tục múc nước từ trong hồ nước đưa vào miệng Diệp Vĩnh Khang.
Sau vài phút, sắc mắt Diệp Vĩnh Khang cũng tốt hơn một chút, anh yếu ớt nói: “Yên tâm đi, vẫn chưa chết được, chỉ là chân khí bị tiêu hao quá nhiều thôi”.
“Đầu anh có vấn đề rồi à?”
Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang dần tỉnh lại mới thầm thở phào nhẹ nhõm, đập nhẹ một cái vào người Diệp Vĩnh Khang, trừng mắt mắng.
Diệp Vĩnh Khang ngơ ngác, cười khổ nói: “Tôi nói này chị hai, dây thần kinh nào của cô bị lệch nữa à, lúc nãy tôi mạo hiểm mạng sống để cứu cô đấy”.
“Anh còn biết mình mạo hiểm mạng sống à?”
Loan Loan trợn mắt nói: “Quan hệ của tôi và anh tốt lắm sao? Anh mạo hiểm mạng sống vì một người mấy quen mấy ngày?”
Lúc đó nếu anh mặc kệ tôi thì hiển nhiên lão quái Xích Viêm đó không phải là đối thủ của anh, nhưng anh thì hay rồi, vì một người mới quen được vài ngày mà suýt nữa mất mạng”.
“Anh nói xem có phải đầu óc anh có vấn đề gì không?”
Diệp Vĩnh Khang bất đắc dĩ nói: “Nhưng đừng quên trước khi tìm được thất phẩm linh châu, cô còn một thân phận nữa là bạn gái tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn bạn gái mình chết mà mặc kệ thế chứ”.
“Anh…”
Loan Loan siết chặt nắm đấm, bày ra bộ dạng bất chấp lý lẽ, nhưng vành mắt đã không kiềm chế được đỏ ửng.
Mặc dù cô ta là Thánh nữ của giáo phái áo đỏ, từ nhỏ đã được mọi người ngưỡng mộ bao quanh, ai cũng chiều chuộng cô ta.
Nhưng cô ta cũng không ngốc, cô ta biết rõ những người chiều cô ta thành thói quen đó không phải thật lòng đối xử tốt với cô ta, mà là vì cô ta có thân phận thánh nữ, hơn nữa còn là con gái nuôi của giáo chủ giáo phái áo đỏ.
Cô ta chưa từng nghĩ trên thế giới này sẽ có một người liều mạng vì cô ta.
Hơn nữa người này còn là người cô ta vừa quen không lâu.
“Này, hỏi anh một chuyện”.
Loan Loan hỏi: “Nếu… tôi nói nếu nhé, lát nữa lão quái Xích Viên đuổi kịp, anh sẽ vì thế mà mất mạng, anh có hối hận vì đã cứu tôi không?”
“Cô nghĩ tôi là người thế nào đấy”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêm túc nhìn đối phương: “Tất nhiên tôi sẽ hối hận rồi, mất mạng vì cô quả thật không đáng”.
Loan Loan sửng sốt, sau đó phản ứng lại mới đưa nắm đấm nói: “Anh nói lại lần nữa xem, tôi có anh thêm cơ hội sắp xếp lại từ ngữ, anh trả lời lại cho tôi”.
“Ha ha ha, dừng dừng, cơ thể tôi vẫn còn yếu đấy, vừa nãy đùa thôi, nếu tôi đã cứu cô thì chắc chắn cảm thấy cô đáng được thế, sao lại hối hận?”
Chương 661: Tin tôi, nhất định thắng
“Anh là đồ dở hơi”.
Thánh nữ Loan Loan cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nóng rực, hai bàn tay nhỏ bé căng thẳng nắm chặt gấu áo.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh hơi thở.
Loan Loan lén lút ngẩng đầu lên, và khẽ liếc nhìn anh chàng này một cái.
Nhìn từ góc độ này, vừa nhìn thấy góc nghiêng của anh, đột nhiên cô ta phát hiện ra rằng anh chàng phiền phức này thực ra cũng có một chút đẹp trai.
Sao trước đây không nhận ra nhỉ?
Thánh nữ Loan Loan mặc dù từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, nhưng những chuyện băng thanh ngọc khiết hay chuyện nam nữ thì cô ta vô cùng ngây thơ và trong sáng.
Nhưng dù sao cô ta cũng là một cô gái trẻ trung mơn mởn, khi gặp một người đàn ông mới quen vài ngày mà có thể không màng tất cả, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng của mình để cứu cô ta, thử hỏi có cô gái nào có thể chống cự được?
Chỉ là Loan Loan không thể hiểu được, cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh này có nghĩa là gì.
Sau khoảng một nén nhang, Diệp Vĩnh Khang thở ra một hơi dài, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Loan Loan dùng lá cây cuộn lại làm cốc, sau đó múc nước vào trong rồi đưa cho anh, mỉm cười nói: “Đợi lát nữa nếu lão quái vật Xích Viêm đuổi tới, tôi sẽ tìm một chỗ rồi trốn, để anh thả Kim Long ra tiêu diệt lão quái vật đó”.
Lúc này tâm trạng và cảm xúc của Loan Loan đều rất thoải mái, lão quái vật Xích Viêm là một trong những mắt xích đáng sợ nhất trong toàn bộ kế hoạch của cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ tên Diệp Vĩnh Khang này lại mạnh như vậy, ngay cả lão quái vật Xích Viêm cũng không phải là đối thủ của anh, lần này có thể bớt được không ít phiền phức.
Lần này chỉ cần mình trốn đi, không để lão quái vật Xích Viêm đó chơi trò âm chiêu, ông ta tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lại không thư thái như vậy: “Không đơn giản như cô nói đâu. Tôi mới chỉ miễn cưỡng ổn định khí tức của mình thôi”.
“U Minh lãnh hỏa đó thực sự quá mạnh. Tu vi của tôi hiện giờ nhiều nhất có thể phát huy được 70%, muốn hoàn toàn phục hồi ít nhất phải cần hai tiếng”.
“Hả?”
Thánh nữ Loan Loan nghe vậy thì khuôn mặt cô ta lại trở nên căng thẳng: "Vậy thì tại sao anh vẫn còn đứng đó, nhanh lên, tiếp tục chạy đi!"
“Vô ích thôi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt đặc biệt ngưng trọng, anh thở dài nói: "Lão quái vật kia không hề tầm thường, hai tiếng hoàn toàn đủ để ông ta đuổi kịp chúng ta".
Loan Loan nhíu chặt lông mày: “Vậy lần này chúng ta không còn chút cơ hội nào sao?”
“Cũng không hẳn”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quay đầu nhìn xung quanh, nói: "Chúng ta đừng đi đâu, cứ ở chỗ này chờ lão quái vật Xích Viêm đuổi kịp".
“Mặc dù U Minh lãnh hỏa của lão quái vật Xích Viêm quả thực rất mạnh. Nhưng dù sao vẫn là nguyên tố lửa, thay vì trốn đi trong vô vọng, chi bằng ngồi ở đây, dựa vào Uông Đàm Thủy để đối phó với ông ta”.
“Mặc dù tính khắc chế của Uông Đàm Thủy này đối với U Minh lãnh hỏa của lão quái vật Xích Viêm là rất nhỏ, nhưng trước mắt đây là cách duy nhất của chúng ta rồi”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan sa sầm xuống, mang theo chút bất lực: “Chỉ đành vậy thôi, hi vọng lát nữa có thể xuất hiện kỳ tích”.
“À, đúng rồi, có chuyện này muốn hỏi anh”.
“Chiêu vừa rồi xuất ra Kim Long của anh lợi hại như vậy, vì sao trước đây không dùng, lẽ nào muốn che giấu thực lực sao?”
“Nhưng mà trước đây nghe anh nói, khi anh chiến đấu với Huyền Thủy Giáp đó nguy hiểm như vậy, trong tình huống ấy mà sao anh vẫn không dùng chiêu này?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười khổ: "Che giấu năng lực chỉ là một trong những nguyên nhân, hơn nữa trọng yếu là chiêu này có một đặc điểm rất đặc biệt".
"Nói tóm lại, nếu không phải đến giây phút cuối cùng, cho dù liều mạng gặp phải nguy hiểm lớn, tôi cũng sẽ không bao giờ dễ dàng sử dụng Thiên Long Quyết ".
Loan Loan tỏ ra khó hiểu: “Vì sao vậy, không phải vừa rồi anh sử dụng chiêu đó rồi sao, nhưng bây giờ vẫn ổn đấy thôi”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể cười khổ, không biết nên giải thích thế nào.
Thiên Long Quyết quả thực là công pháp cổ đứng đầu thế giới này, uy lực không hề tầm thường, cho dù Diệp Vĩnh Khang hiện giờ mới chỉ tu luyện chưa tới 1/10 Thiên Long Quyết, anh đã có thể một giây giết chết hầu hết các cao thủ đỉnh cấp trên thế gian này.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang hầu như không sử dụng công pháp cổ này.
Ngay cả trong thế giới ngầm, khi hai đội quân đối đầu nhau cũng chưa từng được sử dụng qua.
Thực ra nguyên nhân che giấu năng