Chương 671: Một cái xác khô khác
Âm thanh nghe có vẻ cách đó không xa, hai người đã đi về phía trước mấy phút, nhưng âm thanh ấy vẫn luôn ở phía trước.
Nhưng khoảng cách ngày càng gần, âm thanh càng rõ hơn, nếu không phải xuất hiện ở một nơi quỷ dị như vậy, thì thứ âm thanh này không khác gì với tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ sơ sinh.
Cuối cùng, cả hai lần theo âm thanh đến được một con hẻm rộng chừng năm sáu mét.
Âm thanh vọng ra từ đầu ngõ.
"Ở đó có người!"
Loan Loan đột nhiên chỉ tay về phía trước, Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một bóng người đang nằm trên mặt đất.
Diệp Vĩnh Khang không vội vàng tới gần, mà dùng đèn pin soi kỹ bóng người đó một hồi rồi mới chậm rãi đi tới.
"Tại sao lại là xác khô?"
Loan Loan đi tới gần nhìn, phát hiện ra lại là một cái xác khô.
"Chẳng lẽ là đồng bọn của cái xác khô bên ngoài kia à?"
Loan Loan nghi ngờ hỏi.
"Rõ ràng không phải”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn xác khô nói: "Xác khô này và xác khô bên ngoài không cùng một thời đại. Quần áo trên xác khô bên ngoài là của thời nhà Minh”.
"Nhưng trên xác khô này lại là quần áo điển hình của thời Nam Tống, hai xác khô này cách nhau gần ba trăm năm”.
"Cái gì?"
Loan Loan ngạc nhiên nói: "Sao người của hai triều đại cách nhau xa như vậy lại cùng ở đây chứ?"
Diệp Vĩnh Khang nói: "Không có gì kỳ lạ, điều chỉ thể giải thích là ngôi mộ này có lẽ còn lâu đời hơn chúng ta nghĩ nhiều, những kẻ trộm mộ đến từ các triều đại khác nhau cùng để ý tới nó là điều bình thường”.
Loan Loan nghe xong sửng sốt, sau đó nghi ngờ hỏi: "Như vậy cũng không đúng. Cái xác ở bên ngoài là vì đã ăn một loại dược liệu đặc biệt nào đó mà khiến cho cơ thể mềm rồi khô lại mà không bị thối rữa”.
"Lẽ nào cái xác khô này cũng uống loại dược liệu đó sao? Hơn nữa anh nhìn trên mu bàn tay cái xác này xem, không có hoa văn màu tím thẫm giống cái xác bên ngoài”.
Diệp Vĩnh Khang lập tức ngây người, lúc này mới chú ý tới chi tiết Loan Loan nói.
Quả thực không có hoa văn đặc biệt nào trên mu bàn tay của cái xác khô trước mặt, hơn nữa các mặt khác cũng không chứng tỏ được cái xác này được xử lý đặc biệt khi còn sống hay lúc đã chết.
Nhưng xét về điều kiện môi trường ở đây thì hoàn toàn không có điều kiện để một cái xác khô đi mà không bị thối rữa.
Diệp Vĩnh Khang rơi vào trầm tư, cho dù nghĩ như thế nào cũng là không hiểu được.
"Anh nhìn xem, có rất nhiều lỗ nhỏ trên bức tường này”.
Lúc này, Loan Loan lại phát hiện có thứ gì đó kỳ lạ trên bức tường đá cạnh con hẻm.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng lên nhìn lên, quả nhiên trên bức tường đá hai bên con hẻm có khoảng bảy tám lỗ tròn to bằng nắm tay người lớn.
Những lỗ này phân bố trên bên vách tường không hề có quy luật.
"Đây chắc chắn không phải tự nhiên hình thành”.
Loan Loan nói: "Nếu nó được hình thành một cách tự nhiên thì chắc chắn nó sẽ không xuất hiện những hình tròn có quy luật đến vậy, đến cả độ lớn cũng bằng nhau, anh nói xem có phải là có người đục nó không, nhưng đục những cái lỗ nhỏ này để làm gì?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn mấy cái lỗ tròn nhỏ, sau đó nhíu mày: "Không có dấu vết đào bới, nhưng cũng không giống như được hình thành tự nhiên”.
"Hả? Vậy thì thật kỳ lạ”.
Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, Loan Loan nói: "Anh dùng đèn pin soi xem bên trong có cái gì đi”.
Diệp Vĩnh Khang nghĩ một hồi rồi cẩn thận dời nguồn sáng của đèn pin đến bên cạnh những lỗ nhỏ đó.
Nhưng những lỗ nhỏ này sâu không thấy đáy, hoàn toàn không thể soi được đến đáy.
Nhưng có thể thấy những lỗ nhỏ này không phải là một đường thẳng, mà khá quanh co, giống như những hang của một vài loại động vật.
Chỉ là hình dáng của những cái lỗ nhỏ quá mức chuẩn xác, giống như dùng các dụng cụ đo đạc tỉ mỉ vẽ ra.
Mà vách tường đá bên trong lỗ rất mịn, như thể đã từng được đánh bóng qua, làm gì có loài động vật nào có kỹ năng này.
"Đừng lo lắng, cứ đi tiếp, lát nữa nếu có nguy hiểm gì...”
"Yên tâm, lát nữa nếu có nguy hiểm gì, tôi nhất định sẽ bảo vệ mình đầu tiên”.
Không đợi Diệp Vĩnh Khang nói xong, Loan Loan đã tiếp lời, nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Tôi biết anh tốt với tôi nhất, nhưng anh cũng phải chú ý an toàn, đừng có mà chơi đùa với mạng sống, nếu anh xảy ra chuyện gì thì lấy ai bảo vệ tôi nữa”.
Nói ra cũng kỳ lạ, lúc này tình cảnh của hai người rõ ràng là rất nguy hiểm, nhưng khi Loan Loan nói ra những lời này, khóe miệng bất giác tràn ngập hạnh phúc và ấm áp.
Như thể cả hai không phải đang rơi vào mạo hiểm mà là đang đi dạo chơi.
Chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh, Loan Loan sẽ cảm thấy trong lòng vô cùng yên tâm, mỗi khi đối mặt với nguy hiểm, Diệp Vĩnh Khang sẽ luôn nhắc nhở cô ta phải tự bảo vệ mình trước.
Từ nhỏ tới giờ Loan Loan chưa từng cảm nhận được sự ấm áp và che chở như vậy.
Nhưng mà lúc này Diệp Vĩnh Khang cũng không có thời gian để ý tới mấy chuyện tình cảm nam nữ này, trong đầu tràn đầy linh cảm sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi nhìn xung quanh, anh trầm giọng nói: "Đừng lo nhiều như vậy, tiếp tục đi về phía trước, cô cứ theo sát tôi, đừng đi cách quá xa”.
Hai người họ tiếp tục đi sâu hơn vào con hẻm.
Diệp Vĩnh Khang cảnh giác đánh giá xung quanh những cũng đồng thời thầm kinh ngạc trước quy mô của lăng mộ dưới lòng đất này.
Ở đây có đường, có hẻm và đủ loại công trình kiến trúc khác nhau, dùng lăng mộ để hình dung nơi này thì không hợp lý, quả thật phải gọi là tòa thành dưới lòng đất
Diệp Vĩnh Khang càng lúc càng thấy khó hiểu, các Lăng hoàng đế ở Trung Thổ nổi tiếng chỉ có vài chiếc, quy mô của chúng đều có thể nói là có một không hai, nhưng toàn bộ đều xuất hiện dưới hình thức lăng mộ. Còn chưa từng nghe nói tới vị hoàng đế nào lại xây hẳn cho mình một tòa thành dưới lòng đất thế này.
Ngay cả Tần Hoàng Lăng nổi tiếng cũng là một phiên bản thu nhỏ của bản đồ địa hình Trung Thổ, mô phỏng theo hình dáng núi non sông nước.
Ông ta cũng không có xây một tòa thành dưới lòng đất.
Có thể tưởng tượng được độ khó của việc xây dựng một tòa thành dưới lòng đất như thế này, đất nước cần phải hùng mạnh vô cùng mới có thể hoàn thành.
Nhìn vào lịch sử hàng nghìn năm được ghi chép lại cũng chỉ có vài triều đại mà đất nước đủ hưng thịnh để xây dựng một tòa thành dưới lòng đất
Hơn nữa lăng mộ của những vị vua thời kỳ ấy đều đã được tìm thấy
Nơi đây nằm ở phía Tây Bắc Gobi, mặc dù trong hàng nghìn năm qua cũng có một số triều đại đã xuất hiện ở đây chủ yếu do dân du mục thành lập, nhưng những triều đại đó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, và đất nước cùng chưa từng được gọi là hưng thịnh.
Vậy rốt cuộc ai là chủ nhân của tòa thành dưới lòng đất này?
Lẽ nào lăng mộ này còn xuất hiện trước cả lịch sử của nước Long Hạ sao?
Lăng mộ dưới lòng đất từ thời cổ đại?
Những bí ẩn đan xen trong tâm trí Diệp Vĩnh Khang tựa như một màn sương mù.
"Nhìn kìa, lại có một xác khô ở phía trước!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu khiếp sợ vang lên đưa Diệp Vĩnh Khang từ trong những suy nghĩ rối bời trở lại hiện thực.
Ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy phía trước lại xuất hiện vào cái xác khô.
Những xác khô này khá đặc biệt, để kiểu tóc tết dài lại mặc áo dài, rõ ràng là kiểu trang phục thời nhà Thanh.
Diệp Vĩnh Khang cười gượng nói: "Hay lắm, người của các triều đại đã tập trung đông đủ rồi”.
Chương 672: Cái hộp quý
Lúc này nếu mấy nhà khảo cổ học đến đây chắc chắn sẽ trở thành một kỳ tích trong giới khảo cổ.
Có lẽ chưa từng có ngôi mộ nào lại xuất hiện nhiều người khác thời đại cùng một lúc.
Nhưng càng như thế, thần kinh Diệp Vĩnh Khang càng căng chặt hơn.
Một thành phố dưới lòng đất lớn như thế mà không hề có ghi chép trong lịch sử, do vậy có thể thấy người có thể tìm được nơi này đều không hề tầm thường.
Có lẽ họ đều là những nhân vật nổi tiếng ở thời đại mà họ sống, hơn nữa lại có tu vi và bản lĩnh trộm mộ không tầm thường.
Thế nhưng kết quả cuối cùng họ lại chết thảm ở đây, điều này đủ để chứng minh thành phố dưới lòng đất bí ẩn này nguy hiểm hơn anh nghĩ.
“Hay là chúng ta lục tìm trên người họ xem có gì có thể dùng được không, mấy tên trộm mộ này chắc chắn đều chuẩn bị đồ rồi mới đến, không chừng trên người họ có thứ gì đó có thể giúp chúng ta”.
Loan Loan nói.
“Ừ, cứ làm thế xem”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nhìn Loan Loan với ánh mắt tán đồng.
Đặc điểm lớn nhất của Loan Loan là khá can đảm, cho dù ở trong môi trường nào cô ta vẫn có thể giữ được tinh thần thoải mái, không suy nghĩ quá nhiều.
Mặc dù đầu óc Diệp Vĩnh Khang rất nhanh nhạy nhưng vì lo lắng quá nhiều, thần kinh luôn căng thẳng nên khó tránh khỏi sẽ bỏ qua rất nhiều thứ.
Mà Loan Loan vừa lúc có thể bù vào chỗ khuyết này.
Cô ta nói rất có lý, đám trộm mộ đến từ các thời đại khác nhau này có thể tìm được và vào đến đây chứng tỏ chúng cũng có bản lĩnh, chắc chắn không phải mấy tên trộm bình thường.
Thế nên trước khi đến chắc chắn chúng đã có sự chuẩn bị đầy đủ, trên người chắc cũng sẽ mang theo mấy thứ có thể dùng được.
Hai người cúi người xuống bắt đầu cẩn thận sờ tìm trên mấy xác khô thời Thanh.
“Nhìn này, có một miếng lệnh bài vàng”.
Loan Loan lập tức lục được một miếng lệnh bài lớn bằng bàn tay, sáng lấp lánh trên một xác khô.
Diệp Vĩnh Khang cầm lấy xem, thấy lệnh bài này được làm rất tinh xảo, cả lệnh bài được mạ vàng nguyên chất, bên trên còn khắc các đường hoa văn tinh xảo.
Hai bên của lệnh bài còn khắc hai con rồng năm móng như thật, chính giữa lệnh bài có khắc mấy chữ “Thị vệ đặc biệt phủ nội vụ”.
“Mấy người này là Hoàng tộc”.
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói.
“Hả? Hoàng tộc cũng sẽ trộm mộ à?”
Loan Loan khó hiểu nói.
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày nói: “Trong Hoàng thất thời Thanh có một tổ chức rất đặc biệt gọi là Thị vệ đặc biệt phủ nội vụ”.
“Mặc dù chỉ khác hai chữ với thị vệ phủ nội vụ nhưng tính chất của nó lại khác nhau một trời một vực”.
“Nhiệm vụ chính của thị vệ phủ nội vụ là bảo vệ sự an toàn của Hoàng tộc, tương đương với nhóm cảnh vệ của Hoàng tộc”.
“Còn Thị vệ đặc biệt phủ nội vụ là một tổ chức do Hoàng tộc bí mật thành lập”.
“Chức vụ của tổ chức này là thực hiện các nhiệm vụ bí mật, hơn nữa thân phận của họ bắt buộc phải là huyết thống Hoàng tộc”.
“Mỗi một thị vệ đặc biệt nội vụ đều được tuyển chọn kỹ càng, sau đó sẽ trải qua huấn luyện cực kỳ khắc nghiệt”.
“Nói cách khác, thị vệ đặc biệt phủ nội vụ Hoàng gia tương đương với vương bài chủ chốt nhất trong tay Hoàng tộc thời Thanh, họ là người tài trong đám người tài”.
“Rất nhiều nhiệm vụ không thể phơi bày ra đều do họ thực hiện, không ngờ lại có thể nhìn thấy tung tích của thị vệ đặc biệt phủ nội vụ ở đây, chứng tỏ hành vi của mấy người họ được Hoàng gia sai bảo”.
Nghe xong Loan Loan ngạc nhiên đến mức há hốc miệng: “Hả? Nghe ảo thế, lẽ nào Hoàng thất thời Thanh cũng kiếm tiền dựa vào trộm mộ sao?”
“Chuyện này thì không đến nỗi thế”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Hoàng tộc chắc chắn không thiếu tiền, cũng không thiếu các vật quý hiếm, hơn nữa trộm mộ là một việc vô cùng xấu hổ, cũng là việc hèn hạ với họ”.
“Thế nhưng họ vẫn bảo thị vệ đặc biệt nội vụ đến đây chứng tỏ nơi này có thứ gì đó cực kỳ đặc biệt”.
“Thứ có thể làm Hoàng tộc để ý đến chắc chắn không phải là mấy châu báu vàng bạc bình thường”.
Nghe anh nói thế Loan Loan ngờ vực nói: “Thứ mà ngay cả Hoàng tộc cũng tốn hết tâm tư muốn có sẽ là gì đây?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày nói: “Lục soát tiếp đi, xem trên người họ còn thứ gì”.
Hai người tiếp tục lục soát trên người mấy xác khô thời Thanh.
Mấy xác khô này không hổ là thị vệ đặc biệt nội vụ của Hoàng gia, hai người tìm thấy một hộp diêm mà bây giờ vẫn còn sử dụng, cũng như một số con dao găm sắc bén được rèn bằng vật liệu đặc biệt.
Những thứ như bùa vàng làm từ xuyên sơn giáp và dây thừng dệt từ vật liệu đặc biệt lại càng không thể thiếu, thậm chí còn có một số vật dụng y tế.
Diệp Vĩnh Khang bảo Loan Loan cất tất cả những thứ này đi, vì lúc này không biết họ sẽ ở đây bao lâu, họ sẽ gặp phải chuyện gì, thậm chí vẫn chưa rõ liệu họ có thể sống sót rời khỏi đây hay không.
Thế nên thứ gì có thể dùng được cứ mang theo.
“Ở đây có một cái hộp, nhưng tôi không biết mở thế nào”.
Loan Loan tìm được một cái hộp lớn khoảng bằng cuốn sách trên một cái xác khô trong đó.
Cái hộp này khá ẩm ướt mát lạnh, màu tím sẫm, không biết được làm bằng vật liệu gì, hơn nữa xung quanh không có khóa hoặc nút ẩn để mở.
“Đây là hộp Bát Trân”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Là một loại hộp chuyên dùng để cất giữ đồ vật quan trọng của Hoàng tộc, trong hộp này có chứa cơ quan cực kỳ phức tạp và tinh vi”.
“Mỗi hộp đều có một cách mở khác nhau, chỉ có người có chiếc hộp mới biết cách mở, dù là người tạo ra chiếc hộp cũng không thể mở nó ra”.
Nghe thế Loan Loan mừng rỡ nói: “Vậy chẳng phải trong chiếc hộp này có bảo vật quý hiếm sao?”
“Xem ra hôm nay vận may của chúng ta khá tốt, ngay cả Hoàng tộc cũng xem là vật quý thì chắc chắn là cực kỳ quý báu rồi”.
Diệp Vĩnh Khang lại không vui nói: “Cô không nghe tôi nói đoạn sau à? Hộp Bát Trân này chỉ có chủ nhân của nó mới có thể mở được”.
Loan Loan xoa hai tay vào nhau nói: “Vậy thì dễ rồi, tôi mặc kệ nó có cơ quan gì, cứ dùng nội lực mở ra, nếu tôi không mở được chẳng phải còn có anh đó sao”.
Hi hi…
Ngay khi hai người đang nói chuyện thì giọng nói của một đứa trẻ bỗng cười khẩy một tiếng khiến người ta lạnh sống lưng.
Lúc này hai người hoàn hồn lại thì cảm nhận được một khí tức rất nguy hiểm đến gần.
“Trước tiên cất đồ vào đã, đợi vượt qua cửa ải này hẵng tính”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài, sau đó hai người tiếp tục cẩn thận đi về phía âm thanh kỳ lạ đó vang lên.
Trên đường đi liên tục gặp phải rất nhiều xác khô, những xác khô này đều đến từ các thời đại khác nhau, xem ra trong thành phố dưới lòng đất này quả thật có đồ vật không tầm thường, mới liên tục thu hút các cao thủ của các thời đại đến tìm.
Nhưng điều không ngoại lệ là nhìn dáng vẻ thì không có một ai có thể thành công lấy được đồ mà đều chết ở trong tay tứ kỳ quái không biết tên đang phát ra tiếng tỉ tê trẻ em.
Hơn nữa càng đi về phía trước thì những lỗ tròn kỳ lạ trên bức tường hai bên càng dày đặc, thậm chí có cả trên mặt đất.
Cứ như một tổ ong vò vẽ, khiến người ta cảm thấy tê da đầu.
Chương 673: Đóa hoa tím kỳ lạ
Hẻm này là một hẻm cụt, cuối hẻm có một viên đá hình bầu dục, trên viên đá đó mọc một một bông hoa lạ to bằng miệng cái bát, màu tím sẫm, chỉ có cánh hoa, không có lá.
Cùng với tiếng khóc của trẻ con, những cánh hoa khẽ động đậy lên.
“Thì ra là một đóa hoa”.
Loan Loan khẽ cau mày, không hề hấp tấp đến gần, mà nói với Diệp Vĩnh Khang: “Hay là để tôi dùng Phần Hỏa Quyết thăm dò trước xem sao!”
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, không hề buông lỏng cảnh giác khi đó chỉ là một đóa hoa.
Trên đường đến đây, ước tính đã gặp