Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Thấy Tiểu Trân ở bên cạnh, Diệp Vĩnh Khang vội vàng kéo Hạ Huyền Trúc vào phòng ngủ, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vĩnh Khang…”
Hạ Huyền Trúc bật khóc, sau đó nghẹn ngào kể hết mọi chuyện đã xảy ra.
Sau khi nói xong, sợ Diệp Vĩnh Khang tức giận, vội vàng an ủi: “Tuy nhiên anh cũng đừng tức giận, thật ra mở công ty rất mệt, bây giờ không còn công ty nữa cũng tốt…”
“Ha ha ha ha ha, vợ à, em nói thật sao, nhà họ Hạ đã lấy lại công ty rồi à?”
Nhưng lại không ngờ rằng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bật cười ha ha: “Đây là một chuyện đáng mừng! Đám ngu ngốc nhà họ Hạ đó, thật sự nhấc hòn đá tự đập vào chân mình, cứ đợi đấy mà xem, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phải kêu gào khóc lóc thôi, ha ha!”
Hạ Huyền Trúc cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên bật cười.
Tinh!
Đúng lúc này, một tin nhắn gửi tới điện thoại di động.
Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, Hạ Huyền Trúc vô cùng ngạc nhiên!
“Tài khoản đuôi 4662 của bạn nhận được một trăm triệu!”
“Cái này…”
Hạ Huyền Trúc lập tức ngây người ra.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Khi đó làm thủ tục vay tiền, anh đứng tên của em để làm, về phần công ty, chỉ là tài sản thế chấp thôi, nói tóm lại, khoản vay một trăm triệu này không