"Cô vừa nói cô bị mẫn cảm với rượu nhỉ?"
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhẹ giọng nói.
Trần Tiểu Túy hoảng sợ, nhanh chóng rót một ly rượu vang, ngửa đầu uống cạn.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không đáp lại tiếp tục rót rượu vào ly.
Có lẽ cô ấy mẫn cảm với rượu thật, sau hai ly rượu, khuôn mặt cô ấy bắt đầu đỏ bừng, đôi môi bắt đầu run nhẹ.
Tuy nhiên, cô ấy lại không dám dừng lại, cố nén cơn cồn cào trong dạ dày, uống hết ly này đến ly khác.
Mãi đến khi uống được khoảng bảy tám ly, Diệp Vĩnh Khang mới nhẹ nhàng giữ ly của cô ấy lại.
"Lần trước cảm ơn cô vì sợi dây chuyền Thần Vũ mà cô đã tặng trong lễ cưới của tôi.
Cô là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng đôi khi thông minh quá sẽ chỉ tự hại mình, sau này cô tự lo cho mình đi".
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương cười cười, sau đó đứng dậy đi về phía cửa phòng mà không thèm nhìn lại.
Sau vài phút, hai chân của Trần Tiểu Túy như bị liệt, không biết là do sợ hãi hay bị mẫn cảm với rượu, cả người đột nhiên ngã sang một bên.
"Ấy, cô Trần, cô Trần, tự tin quá mức đây mà!"
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải ở bên cạnh nhanh chóng đỡ cô ấy dậy, thở dài rồi gọi 120.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang rời khỏi nhà hàng, anh cũng không để ý tới chuyện vừa rồi, loại