Ý tứ trong những lời này rất rõ ràng, rõ là đang nhắc nhở cô bán hàng xinh đẹp kia rằng người này đến không phải để mua biệt thự hay gì cả, hoặc là không hiểu thị trường và giá cả ở đây.
Hoặc là nhàn quá không có chuyện gì làm nên tới kiếm chút hoa quả miễn phí, tiện thể ra vẻ một chút.
Khách hàng kiểu này, ngày nào họ cũng gặp.
Mặc dù công ty có quy định bất cứ ai bước vào đều phải được đối xử như nhau, không phân biệt cao hay thấp.
Nhưng là một nhân viên kinh doanh, họ cũng không muốn mất thời gian cho những người không mua nổi.
Đương nhiên Diệp Vĩnh Khang nghe ra được ý tứ trong mấy lời này, nhưng anh cũng không quan tâm, tiếp tục hỏi: "Mấy căn ở lưng chừng núi thì sao, đã lắp đặt xong chưa?"
"Nếu anh đã hỏi thì tôi có thể nói như này!"
Người bán hàng già chỉ vào một biệt thự trên lưng chừng núi và nói: "Đây là biệt thự dành cho hộ gia đình.
Nó được trang trí theo những thông số kỹ thuật cao nhất.
Đúng như ý anh.
Giá cả cũng phải chăng.
Ba mươi triệu nhân dân tệ thôi.
Bên trong đã lắp đặt xong, tất cả đều là những thương hiệu tốt nhất".
Nói xong, bà ta nở một nụ cười chế giễu với Diệp Vĩnh Khang: "Thưa anh, anh thanh toán qua thẻ hay chuyển khoản?"
Đối phương nói lời này tuy rằng đang cười, nhưng trong ánh mắt lại tỏ ý khác, không phải cậu muốn ra vẻ sao? Giờ tôi tìm được cho cậu một căn hợp lý rồi, xem cậu mất mặt thế