Hàn Tiểu Xuân vội vàng nói: “Tôi đã điều tra thông tin về kẻ đó, không có bối cảnh gì, chỉ là một thằng rác rưởi ăn bám vợ, vợ hắn mới mở một công ty nhỏ, hình như tên là xây dựng Huyền Trúc…”
“Xây dựng Huyền Trúc?”
Hàn Phong đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vợ của hắn tên là Hạ Huyền Trúc à?”
Hàn Tiểu Xuân vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa là người nhà họ Hạ, nhưng mà mấy năm trước đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi…”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Hàn Phong đột nhiên phá lên cười, khóe miệng gợi lên một tia thích thú: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngày mai tôi đích thân ra mặt giúp cậu!”
Hàn Tiểu Xuân vui mừng khôn xiết: “Cám ơn cậu chủ, nếu như anh đích thân ra mặt, vậy thì ngày mai hắn nhất định sẽ sợ đái ra quần, ha ha ha ha!”
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang đưa Tiểu Trân tới nhà trẻ, anh gọi điện cho Hạ Huyền Trúc, bảo cô ở nhà đợi.
Khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước xuống từ chiếc Porsche Cayenne, cô vô cùng ngạc nhiên, nói: “Xe của ai thế?”
“Của em đấy!”
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ một tiếng, cũng không nói nhiều, mở cửa để Hạ Huyền Trúc ngồi vào ghế phụ, sau đó lái xe thẳng tới Sơn Thủy Hoa Môn.
“Rốt cuộc anh đưa em đi đâu vậy?”
Trên đường đi, Hạ Huyền Trúc thấy khá khó hiểu, nhưng dù có gặng hỏi Diệp Vĩnh Khang thế nào anh cũng chỉ im lặng.
Rất nhanh đã tới lưng chừng núi, Diệp Vĩnh Khang