Tuyết đang rơi nhưng trong phòng lại nóng hầm hập như lò than.
Lạc Yên và Trình Cảnh Thiên kề sát nhau.
Cô không nghe rõ anh vừa nói gì, cúi đầu thấp hơn: “Trình Cảnh Thiên, cậu nói gì cơ?”
Mồ hôi trên người anh túa ra liên tục, lưng áo bị ướt một mảng lớn.
Trình Cảnh Thiên vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng.
Anh mơ đến lúc mình được đưa vào bệnh viện.
Ở phòng cấp cứu, rất nhiều bác sĩ cùng y tá vây quanh anh, hỗn loạn đến mức không tưởng tượng được.
Máu tươi chảy ra thấm ướt băng trắng, dây cả lên giường bệnh.
Trình Mộ Tranh lkhông quan tâm đến chính mình đang nhếch nhác thế nào, khắp người đều là máu đã khô của Trình Cảnh Thiên, đóng thành từng mảng lớn.
Anh thấy Trình Cảnh Thiên sắp lịm đi thì gấp gáp vỗ lên gương mặt nhỏ: “Cảnh Thiên, mở mắt ra, cháu không được ngủ.”
Trình Cảnh Thiên thở hổn hển, mắt mờ đi, tất cả mọi thứ đều trở thành ảo giác.
Anh không làm được.
Cảm tưởng như cánh tay trái không còn thuộc về cơ thể mình nữa.
Giữa lúc mọi người còn đang hoảng loạn, rèm che đột nhiên bị kéo ra, một người đàn ông mặc áo blouse trắng vừa đeo găng tay vừa đi vào: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Các bác sĩ và y tá đồng thời quay lại, thốt lên: “Bác sĩ Lạc!”
Mọi người bỗng nhiên trở nên trật tự hơn, tự giác mở đường cho Lạc An Thái đi vào.
Trình Mộ Tranh nhíu mày, cũng đứng sang một bên.
Lạc An Thái nhìn xuống Trình Cảnh Thiên gần như mất đi ý thức.
Anh nằm trên giường, áo bị cắt làm hai vạt, lồng ngực mở toang, môi tím tái.
Cho dù đã được sơ cứu trước đó thì tình trạng của Trình Cảnh Thiên vẫn rất tệ.
Lạc An Thái kiểm tra một chút, nói với y tá đứng gần nhất: “Chuẩn bị phẫu thuật.”
“Vâng!”
Khi được đẩy vào phòng phẫu thuật, Trình Cảnh Thiên đã hoàn toàn mê man.
Ca mổ thành công.
Anh ngủ suốt hai ngày, không biết bác sĩ đã nói những gì với Trình Mộ Tranh sau đó.
…
Quay về thực tại, Lạc Yên sờ lên người Trình Cảnh Thiên, tay chân anh đều lạnh ngắt.
Vì Trình Cảnh Thiên mặc áo ngắn tay nên nhiệt độ mà Lạc Yên cảm nhận được rất rõ ràng.
Khi tay cô đi lên trên, vô tình lướt qua cái gì đó hơi cộm cộm.
Lạc Yên khựng lại, nghiêng người nhìn qua.
Trên bề mặt da là hình xăm mặt trăng khuyết và mây mờ mà Lạc Yên từng thấy, nhưng khi sờ vào mới thấy ẩn sâu bên dưới là một vết sẹo lớn.
Rõ là Trình Cảnh Thiên xăm đè lên để che đi hình thù kỳ dị của nó.
Lạc Yên bàng hoàng.
Lòng cô như mặt nước yên tĩnh bị một hòn đá ném vào, tạo nên con sóng lớn.
Cô không biết, Trình Cảnh Thiên đã trải qua những chuyện gì trong quá khứ.
Lạc Yên ngẩng lên, bất ngờ chạm phải cặp mắt mờ đục của Trình Cảnh Thiên.
Anh nhìn cô chằm chằm, không để tâm đến chuyện cô đã phát hiện ra hình xăm của mình.
Cô giật bắn mình, lời nói hơi run: “Trình Cảnh Thiên, cậu sốt rồi, tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Nửa người Lạc Yên khó khăn chống đỡ sức nặng của Trình Cảnh Thiên đang đè trên vai mình.
Cô vòng tay ra sau muốn lấy điện thoại gọi xe.
Anh bất ngờ ngăn cô lại, nhiệt độ nóng bỏng truyền sang cô.
Lạc Yên sửng sốt: “Trình Cảnh Thiên.”
Trình Cảnh Thiên thở dốc, giọng khàn khàn: “Tôi không muốn đi bệnh viện.”
Cô nhìn anh với vẻ không tin được: “Nhưng cậu sốt cao lắm rồi.”
Nếu hôm nay Lạc Yên không quyết tâm đến tìm Trình Cảnh Thiên, có phải anh sẽ ngồi lỳ như vậy thêm mấy ngày nữa.
Đã sốt cao còn hút thuốc, uống rượu.
Người này, chưa bao giờ biết quý trọng bản thân cả.
Rốt cuộc Lạc Yên không kìm nén được nữa, cảm xúc cứ thế bùng nổ, nước mắt rơi xuống.
Trình Cảnh Thiên sững sờ, ý thức dường như thanh tỉnh đôi chút.
Anh luống cuống lau nước mắt trên mặt cô, dỗ dành: “A Ly, cậu đừng khóc.”
Lạc Yên mặc kệ.
Cô đánh lên ngực Trình Cảnh Thiên, vừa khóc vừa mắng: “Trình Cảnh Thiên, cậu có thể nào yêu thương bản thân một chút được không vậy?”
Anh hành hạ chính mình, cũng chính là đang hành hạ cô.
Thấy Lạc Yên khóc nức nở, tim Trình Cảnh Thiên như bị nhéo mạnh một cái.
Cả người anh như bị điểm huyệt, không dám hó hé, càng không dám động đậy.
Không gian yên tĩnh, ngăn cách hai