Buổi tối nhiệt độ hạ thấp, gió cuối thu lướt trên đỉnh đầu, thổi bay tóc Lạc Yên.
Cô rùng mình một cái, váy đồng phục ngắn không che được hết chân, nổi lên một tầng da gà.
Lạc Yên ngẩng đầu nhìn người đi trước mình hai bước.
Trần Thước đưa lưng về phía cô đang cúi đầu bấm điện thoại, một tay đúi vào túi áo, tay kia cầm ly trà sữa uống dở của cô.
Cô gọi hắn: “A Diễn.”
“Ừ?” Trần Thước vẫn chưa quay lại, lơ đễnh đáp lời cô.
“Cho mình mượn áo đi.”
“Lạnh quá.”
Trần Thước quay lại nhìn Lạc Yên: “Chậc.”
“Sáng nay mình đã dặn cậu phải mang áo khoác rồi mà.”
Hắn không hài lòng cằn nhằn mấy câu nhưng vẫn cởi khoá đưa áo qua cho cô.
Lạc Yên ừ ừ cho qua chuyện.
Tay đưa xiên thịt nướng cho Trần Thước, muốn hắn cầm giúp để cô mặc áo.
Trần Thước thở dài, chỉ có thể làm theo ý Lạc Yên.
Ấm áp rồi, cô nhận lại xiên thịt nướng, tiếp tục ăn.
Trong lúc lơ đãng tìm thùng rác, một thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc xẹt qua mắt Lạc Yên.
Anh trổ mã cực kỳ tốt.
Lưng thẳng như thân trúc, tay áo sơ mi xắn tới khuỷu, cả người toát lên cảm giác trưởng thành vững vàng hiếm thấy ở tuổi thiếu niên.
Trình Cảnh Thiên hai tay dắt xe đạp, còn có cả Lý Ngôn.
Không biết có phải Lạc Yên hoa mắt hay không.
Cô cảm thấy đôi đồng tử đen nhánh sáng như sao kia đang dán chặt trên người mình.
Miếng thịt liền bị mắc nghẹn trong cổ họng cô, không có cách nào trôi xuống được.
Lạc Yên gập người ho liên tiếp mấy cái.
Trần Thước nhíu mày tiến tới, vỗ lưng giúp cô.
“Từ từ thôi.”
“Sao cậu ngốc thế? Ăn thịt mà cũng bị mắc cho được.”
Cô cực kỳ mất mặt, lúc này chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Trần Thước chờ Lạc Yên ổn hơn một chút thì đưa ly trà sữa qua: “Này, uống một ngụm đi.”
Lý Ngôn thấy một cảnh này thì không ngạc nhiên, khoa trương huýt sáo: “Ồ, còn tưởng là ai, hoá ra là Trần Thước và Lạc mỹ nữ.”
“Lạc mỹ nữ?”
“À, là Lạc Yên đó, nữ sinh xinh đẹp kia kìa.
Bọn tôi hay gọi cậu ấy như vậy.”
Đèn đường ở khu này đã cũ, cảnh vật vì thế cũng mờ mờ ảo ảo, duy chỉ có gương mặt Lạc Yên vẫn sáng bừng như sứ.
Nhìn từ xa cũng đủ để người ta nhận ra đó là một người đẹp.
Lạc Yên là đại mỹ nữ được mọi người thừa nhận.
Ngay từ lúc vào trường đã trở thành tâm điểm, sau đó suốt một học kỳ năm lớp 10 tên cô liên tục xuất hiện trên diễn đàn.
Bây giờ lục lại vẫn thấy nhiều bài đăng ẩn danh tính của nhiều nam sinh bày tỏ tình cảm với cô.
Nhưng Lạc Yên không chỉ là người đẹp đơn thuần, cô là người đẹp có tri thức.
Thành tích thi cử luôn duy trì trong top 3 trường, năm ngoái cô còn dành được huy chương bạc giải Vật Lý cấp thành phố, là học bá hàng thật giá thật.
Mà những cô gái vừa xinh đẹp vừa tải giỏi như Lạc Yên sẽ tự động khiến cho những người con trai xung quanh cô cảm thấy tự ti khi họ nhận ra bản thân không bằng cô.
Chưa kể bên cạnh cô còn có một trúc mã cực phẩm như Trần Thước.
Hai người họ vốn dĩ là long phụng trên trời, sẽ không bao giờ để mắt đến những người tầm thường bên dưới.
Lúc này Trần Thước và