Trình Cảnh Thiên bình yên trải qua hai tiết đầu.
Giờ ra chơi, giáo viên vừa ra, cả đám Lý Ngôn liền vây anh lại.
Trình Cảnh Thiên: “...”
Anh xoay xoay cây bút trong tay, lãnh đạm nói: “Các cậu có thể hỏi.”
Lý Ngôn giống như chỉ chờ có câu này, lập tức nhào lên.
Hắn kích động đập tay lên bàn học Trình Cảnh Thiên, trừng mắt hỏi: “Bắt đầu từ lúc nào!?”
Ở đây ai cũng biết Lạc Yên là nữ thần trong lòng Lý Ngôn.
Bây giờ nữ thần lại yêu đương với anh em tốt của mình, đúng là chuyện có một không hai.
Trình Cảnh Thiên kéo nhẹ góc sách bị tay Lý Ngôn đè bẹp dí.
Anh ngước lên nhìn hắn, bình tĩnh trả lời: “Không nhớ nữa.”
Lý Ngôn: “...”
Xung quanh nổi lên tiếng cười.
Một bạn học nam tiến lên ôm vai Lý Ngôn an ủi hắn.
Lục Tư Thành cười, vỗ vai Trình Cảnh Thiên: “Chúc mừng nhé người anh em.”
Các nam sinh khác cũng ồn ào chúc phúc cho anh.
Dường như họ không quá quan tâm quá trình như thế nào, chỉ biết rằng bây giờ Trình Cảnh Thiên đã là hoa có chủ.
Mà đó còn là Lạc Yên, mỹ nữ vạn người mê của trung học Trịnh Châu.
Triệu Mẫn thu vở bài tập Vật Lý, lúc vòng qua dãy của Trình Cảnh Thiên thì không đi được nữa vì đám con trai đã đứng đầy ở lối đi.
Cô ta còn nghe loáng thoáng mấy người họ trêu chọc về mối quan hệ của Trình Cảnh Thiên và Lạc Yên.
Lý Ngôn ngồi lên bàn học đối diện Trình Cảnh Thiên, nhướng mày hãnh diện nói: “Cho cậu cơ hội cuối tuần này mời bọn tôi một bữa.”
Trình Cảnh Thiên buồn cười hỏi hắn: “Lý do?”
Lục Tư Thành: “Kỷ niệm ngày cậu thoát ế!”
Nghe vậy, mấy người khác bắt đầu nhao nhao tranh nhau nói.
“Đúng đúng!”
“Cậu thành công theo đuổi được người đẹp rồi, phải khao anh em chứ!”
“Mời Lạc mỹ nữ đến luôn đi! Giới thiệu cậu ấy với bọn tôi!”
Triệu Mẫn siết chặt chồng vở bài tập, ánh mắt không tự chủ được chuyển thành ghen ghét.
Trình Cảnh Thiên ngồi xoay lưng lại nên cô ta không thấy được sắc mặt của anh.
Nhưng giọng anh nhẹ bẫng, còn nghe ra được cảm xúc vui vẻ: “Được.”
Đám nam sinh hú hét ăn mừng.
Triệu Mẫn không chịu nổi nữa.
Cô ta hùng hổ tiến lên đẩy các bạn học nam cao lớn sang một bên, muốn phá tan không khí hoà hợp này.
Lục Tư Thành cũng bị đẩy đến loạng choạng.
Hắn nhìn Triệu Mẫn một cái, khó hiểu hỏi: “Lớp trưởng, ai chọc trúng cậu à?”
Triệu Mẫn bực bội liếc hắn, không trả lời.
Mấy người họ nhìn nhau phức tạp, trong mắt đều là ẩn ý.
Họ biết Triệu Mẫn thích đơn phương Trình Cảnh Thiên.
Đây là chuyện tế nhị mà cả lớp đều ngầm hiểu.
Họ sẽ không mang ra trêu chọc Triệu Mẫn.
Tuy đám con trai lỗ mãng nhưng cũng sẽ không làm chuyện quá đáng thế này.
Trình Cảnh Thiên ngồi ở trung tâm đám đông.
Anh quay sang nhìn Triệu Mẫn, giọng không nặng không nhẹ hỏi: “Có chuyện gì à?”
Triệu Mẫn mím môi, vẻ mặt hoà hoãn không ít: “Trình Cảnh Thiên, tôi đi thu vở bài tập Vật Lý của cậu.”
Trình Cảnh Thiên nghe hiểu, lấy từ dưới hộc bàn vở bài tập Vật Lý đưa qua.
Đám nam sinh im lặng đánh giá sự việc.
Lý Ngôn lấy điện thoại từ túi quần sau nhắn cho Lục Tư Thành.
Lý Ngôn:
Lục Tư Thành đọc xong thì bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Lục Tư Thành:
Lý Ngôn:
Lục Tư Thành không nhắn lại nữa, lặng lẽ giơ ngón cái với Lý Ngôn.
Được rồi.
Trình Cảnh Thiên không để ý động tĩnh bên này.
Anh giương mắt nhìn Triệu Mẫn: “Còn chuyện gì không?”
“Xong rồi, cảm ơn cậu.” Triệu Mẫn lắc đầu.
Trình Cảnh Thiên gật đầu.
Anh đứng lên muốn đi ra ngoài, bạn bè biết ý tản ra.
Lý Ngôn giật mình hỏi: “Đi đâu thế?!”
Trình Cảnh Thiên vứt lại một câu: “Nhà vệ sinh.”
…
Đến giờ ăn trưa, học sinh từ tận tầng năm cũng ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức dưới nhà ăn, bụng đói cồn cào lũ lượt kéo nhau đi xuống cầu thang.
Nhà ăn đông đúc, không chỉ có học sinh mà còn cả giáo viên, phút chốc đã lấp đầy mọi chỗ trống.
Bốn người Lạc Yên, Trần Thước, Tống An An và Cố Hành Nguyên ngồi một bàn.
Cơm trưa nay có thịt kho tàu.
Tống An An không ăn thịt mỡ vì muốn giữ eo, Cố Hành Nguyên đành giúp cô ấy tách nạc mỡ riêng ra, gắp phần thịt mỡ sang mình.
Trần Thước so đũa xong, quay sang thấy Lạc Yên đang vừa tủm tỉm cười vừa nhắn tin.
Hắn ho khụ khụ, nhắc nhở cô: “Ăn cơm đi.”
Lạc Yên “ừ” một tiếng.
Cô không nhìn Trần Thước, đôi mắt to tròn lấp lánh toàn trái tim hồng phấn vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Trần Thước: “...”
Hắn mặc kệ cô,