Lạc Yên nghiêng đầu nhớ lại đoạn ký ức lúc nhỏ, cười hỏi Trình Cảnh Thiên: “Sao anh mua được loại sữa này vậy?”
“Ừ, tiện tay mua thôi.”
Trình Cảnh Thiên rũ mắt nhìn bàn tay buông thõng bên hông của Lạc Yên.
Anh yên lặng cầm lấy, nắn nhẹ năm ngón tay thon nhỏ.
Cô nhìn anh với vẻ không tin, nhưng nghĩ lại, Trình Cảnh Thiên đúng là không có khả năng biết trước chuyện này được.
Trong nhà Trình Cảnh Thiên rất ấm áp nên lúc nãy Lạc Yên đã cởi áo phao ra.
Bên trong cô mặc đồ bộ nỉ thoải mái đơn giản, cổ áo tròn hơi rộng lộ ra một chút xương quai xanh gợi cảm và cái cổ thon dài trắng ngần.
Lòng Trình Cảnh Thiên lại ngo ngoe rục rịch, muốn động chân động tay với Lạc Yên.
Cô vẫn chưa nhận ra nguy hiểm cận kề, xoay đầu tìm thùng rác muốn vứt hộp sữa.
Tầm mắt Trình Cảnh Thiên di chuyển đến miệng Lạc Yên.
Hai cánh môi chúm chím đỏ mọng dính vài giọt sữa, giống mèo con ăn vụng quên chùi mép.
Cô không nhìn anh, lơ đãng hỏi: “Trình Cảnh Thiên, thùng rác ở…”
Lời nói bị đánh gãy.
Lạc Yên hoảng hốt bị Trình Cảnh Thiên kéo vào lòng.
Cô bị ám ảnh từ lần trước, hai tay lập tức giơ ra phòng bị, định đẩy anh ra.
“Trình Cảnh Thiên…”
Lạc Yên lắp bắp gọi tên Trình Cảnh Thiên.
“Ừ.” Anh nhè nhẹ thở dài, cọ cọ đầu mũi lên má cô như muốn dỗ dành.
“Anh ở đây.”
Dáng vẻ ôn nhu này của Trình Cảnh Thiên làm Lạc Yên rung động.
Con mèo nhỏ vâng lời nép vào lòng anh, lí nhí nói: “Anh nhẹ một chút.”
Lòng Trình Cảnh Thiên mềm nhũn, cười khẽ: “Được.”
Sao lại đáng yêu như thế.
Cúi đầu cắn môi cô, anh thấp giọng dụ dỗ: “A Ly, mở miệng.”
Trong một buổi tối mà Trình Cảnh Thiên đã giở trò lưu manh với Lạc Yên tận hai lần.
Mặt Lạc Yên lúc xanh lúc trắng.
Cô như bị mê hoặc, chậm chạp làm theo lời anh.
Lạc Yên vừa hé miệng, Trình Cảnh Thiên lập tức khom người ngậm lấy, liếm đôi môi nhỏ hồng hào xinh xắn.
Anh đưa lưỡi vào trong thăm dò, khi tìm thấy lưỡi cô thì quấn chặt không buông.
Lần này Trình Cảnh Thiên nói lời giữ lời.
Ý đồ thì mãnh liệt nhưng động tác lại cực kỳ nhẹ nhàng.
Làm Lạc Yên dần buông lỏng cảnh giác, rụt rè đáp lại.
Trình Cảnh Thiên vui mừng như điên, bản chất cầm thú lại lộ ra, bắt đầu hôn hung hăng hơn.
Từng tấc hơi thở của cô bị anh lấy đi.
Không khí nóng hầm hập.
Một cảm giác ngứa ngáy tê dại lan ra giữa hai người.
Chân Lạc Yên mềm nhũn, Trình Cảnh Thiên nhận ra, lập tức đỡ eo nhỏ.
Anh nhấc cô ngồi lên bàn bếp, vẫn chưa muốn ngừng hôn sớm như vậy.
“Được rồi, được rồi Trình Cảnh Thiên.” Lạc Yên cuống quít vỗ ngực Trình Cảnh Thiên, hai tay ôm chặt cổ anh để anh không hôn mình nữa.
Mắt cô long lanh nước, há to miệng hít thở.
Trình Cảnh Thiên tất nhiên không vui, nhưng anh chỉ có thể nhịn lại, hai tay chống hai bên người Lạc Yên, chuyển thành hôn từng cái vụn vặt lên gáy cô.
Cuối cùng, Trần Thước phải trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Cảnh Thiên đòi người.
…
Trình Cảnh Thiên tiễn Lạc Yên xuống.
Anh đợi cô mang giày xong thì nắm tay cô dắt đi.
Lạc Yên dùng tay còn lại lấy điện thoại soi môi mình, sau khi thấy viền môi sưng hơi vểnh lên thì vô cùng bực bội đánh người bên cạnh: “Do anh hết!”
Đối diện với thái độ đành hanh này, Trình Cảnh Thiên chỉ biết bất lực cười.
Anh hôn bạn gái của mình thì có gì sai chứ.
Tất nhiên những lời này đều là suy nghĩ trong bụng, anh không nói ra.
Trong lúc đợi thang máy, Trình Cảnh Thiên tranh thủ dỗ dành Lạc Yên.
Mười ngón tay đan vào nhau, anh hôn hôn tay cô: “Là lỗi của anh, em đừng giận nữa.”
Lạc Yên chun mũi, nhìn Trình Cảnh Thiên dùng thái độ thành khẩn nhận lỗi với mình.
Cô hừ một tiếng, dùng luôn mu bàn tay mình đập nhẹ lên miệng anh, ngăn lại mấy câu nịnh bợ nổi hết da gà: “Lần này tha cho anh đó.”
“Bạn gái của anh đúng là rộng lượng nhất.” Trình Cảnh Thiên cười cười, lại sáp đến muốn hôn Lạc Yên.
Cô không mắc bẫy anh đâu.
Lạc Yên né tránh Trình Cảnh Thiên, làm anh hôn trúng lúm đồng tiền của cô.
Đèn chung cư Trình Cảnh Thiên là đèn cảm ứng.
Lúc này hai người yên tĩnh dính vào nhau, hệ thống ánh sáng không cảm nhận được có người ở đây, tự động tắt hết.
Xung quanh rơi vào yên tĩnh, thi thoảng lại vang lên tiếng thút thít mềm mại không biết là của ai, dễ làm người ta liên tưởng đến những thứ mờ ám.
Ting một tiếng, ánh sáng len theo khe hở trên cửa thang máy, tràn ra ngoài.
“Trình Cảnh Thiên, thang máy tới rồi.”
Người con trai không bận tâm, mải mê mút vành tai trắng nõn của cô gái nhỏ.
Xuyên qua bả vai Trình Cảnh Thiên, đôi mắt Lạc Yên mơ màng phát hiện có người đứng bên trong, vẻ mặt kinh ngạc khi thấy họ.
Cô sắp khóc đến nơi, sốt ruột đập vai anh: “Có… có người…”
Trình Cảnh Thiên tạm dừng động tác.
Anh theo bản năng nhét đầu Lạc Yên vào ngực, bình tĩnh ngoảnh lại nhìn.
Cũng giống người bên trong, trên mặt anh đều là vẻ sửng sốt.
“Chú?”
Một chữ này giống như đạo thiên lôi đánh trên đầu Lạc Yên đánh xuống.
Cô xấu hổ đến