Tận mắt thấy Trần Thước chở Lạc Yên đi rồi, Trình Cảnh Thiên mới trở về.
Anh quét mã vân tay rồi đẩy cửa đi vào, phòng khách sáng đèn nhưng không có người.
Đoán Trình Mộ Tranh đã đi tắm rửa, Trình Cảnh Thiên cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào phòng ngủ.
Điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi video với Lý Ngôn và Lục Tư Thành.
Trình Cảnh Thiên hơi bất ngờ.
Anh còn tưởng hai người họ đợi quá lâu nên đã tắt máy rồi, hoá ra vẫn luôn ở đây.
Lý Ngôn nhìn qua khung hình trống không bên chỗ Trình Cảnh Thiên, khó hiểu: “Trình Cảnh Thiên đi đâu mà lâu vậy?”
“Chắc là..” Lục Tư Thành nhớ lại vẻ mặt sốt ruột khi nãy của Trình Cảnh Thiên, giống y hắn mỗi lần thấy Tô Ý Vi đến mà không báo trước vậy.
“Lạc Yên đến tìm cậu ta?”
Trình Cảnh Thiên chuẩn bị bước qua thì nghe thấy hai người họ nói về mình và Lạc Yên.
Anh bèn khép cửa lại rồi đứng một bên, im lặng lắng nghe.
Lý Ngôn: “Hả? Sao có thể chứ?”
Lục Tư Thành: “Cái gì không thể?”
Lý Ngôn: “Thì Lạc Yên đó, cậu cảm thấy cô ấy dính người như vậy à?”
Trình Cảnh Thiên nhíu mày.
Đối với Lý Ngôn, Lạc Yên chính là một người đẹp không có nhiều sắc thái.
Giống như một con búp bê tinh xảo đặt trong lồng kính, dù đối phương có nhiệt tình thế nào thì trên mặt cũng chỉ bày ra một biểu cảm duy nhất.
Hắn nghĩ rằng khi yêu đương thì Lạc Yên cũng sẽ như vậy, không sôi nổi không lạnh nhạt, tình cảm trao đi nhận lại bằng bằng như nước chảy.
Yên ả nhưng cũng rất tẻ nhạt.
Lý Ngôn đúng là rất yêu thích Lạc Yên, nhưng đó chỉ là cảm giác ngưỡng mộ từ xa khi thấy một người vừa xinh đẹp vừa học giỏi thôi.
Người như cô xa xôi chẳng khác gì mây trời cả.
“Ừ, tôi lại thấy Lạc Yên rất thích Trình Cảnh Thiên.” Lục Tư Thành nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp.
“Giống như chiều nay khi cậu ấy chủ động qua tìm Trình Cảnh Thiên cũng vậy.”
Nhìn mặt Lý Ngôn vẫn chưa hiểu, Lục Tư Thành cười cười.
“Lý Ngôn, những cô gái như Lạc Yên thường có lòng tự tôn rất cao, họ yêu bản thân, biết giá trị bản thân ở đâu và không dễ dàng cúi đầu vì bất cứ điều gì.”
Trên người những đứa trẻ sinh trưởng trong gia đình sung túc đầy đủ yêu thương luôn tồn tại một loại khí chất vừa tự tin vừa lạc quan.
Như mặt trời giữa các vì sao, ánh sáng lúc nào cũng rạng rỡ không bao giờ tắt.
Lạc Yên là một ví dụ điển hình.
Mà người như vậy rất quan trọng thể diện.
Nhưng khi Lạc Yên ở cùng Trình Cảnh Thiên, Lục Tư Thành lại không cảm thấy cô tỏ vẻ kiêu căng hay gì cả, thậm chí còn rất cưng chiều cậu ta.
Lý Ngôn trầm ngâm, dường như đã hiểu được ý Lục Tư Thành trong đó.
Hắn chống cằm gật gù, giơ ngón cái lên.
Lục Tư Thành cười.
Hắn nhớ ra một chuyện, muốn nhắc nhở Lý Ngôn một chút: “Này, suy nghĩ hôm nay của cậu về Lạc Yên đừng nói với Trình Cảnh Thiên đấy.”
Mặc dù lời Lý Ngôn nói ra không có ý xúc phạm đến Lạc Yên, nhưng Lục Tư Thành vẫn cảm thấy nên giữ kín với Trình Cảnh Thiên.
Không có ai thích nghe bạn bè bàn tán nhận xét về bạn gái mình cả.
Lý Ngôn trợn mắt, giống như muốn nói hắn chưa thiếu suy nghĩ đến mức đó đâu.
“Đương nhiên là không rồi, cậu nghĩ gì thế.”
Lục Tư Thành cười: “Thế thì tốt.”
Hai người họ nói sang chuyện khác.
Trình Cảnh Thiên đứng yên một chỗ, suy nghĩ nhiều đến mức thất thần.
Lời Lý Ngôn và Lục Tư Thành nói, anh đều hiểu.
Trình Cảnh Thiên nghĩ đến những lần tâm trạng anh không tốt, theo thói quen cắt hết liên lạc với mọi người rồi biệt tăm biệt tích mấy ngày.
Đến khi Lạc Yên sốt ruột đi tìm anh, lúc gặp được rồi cô cũng không hề trách anh nửa lời, ngược lại còn ân cần ở bên anh, tìm cách kéo anh ra khỏi bóng tối.
Từ lúc ở bên nhau, Trình Cảnh Thiên chưa từng thấy Lạc Yên giận dỗi gì anh.
Cô thật sự rất bao dung anh, bất kể mặt tốt hay mặt xấu.
Trình Cảnh Thiên hít vào một hơi, bỗng nhiên muốn ôm Lạc Yên một cái.
Anh từ từ thu lại ánh mắt rồi di chuyển đến trước ống kính: “Hai cậu vẫn còn ở đây à?”
Lý Ngôn gõ cây bút, cười khẩy: “Bọn tôi còn chưa hỏi tội cậu đấy, đi đâu mà lâu như vậy?”
“À, có chút chuyện đột xuất.” Trình Cảnh Thiên lơ đãng cầm điện thoại lên, nó nóng đến mức anh giật mình.
Màu pin đã chuyển thành màu đỏ, chỉ còn 18%.
“Chuyện đột xuất gì mà tới tận một tiếng.” Lục Tư Thành hừ một tiếng, giọng điệu mờ ám.
Trình Cảnh Thiên nhướn mày, không cho ý kiến.
Cửa phòng Trình Cảnh Thiên khép hờ, lúc Trình Mộ Tranh đi tắm ra thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, thuận thế ngó vào.
Trình Mộ Tranh gõ cửa hai cái, Trình Cảnh Thiên nhìn ra.
Trình Cảnh Thiên: “Chú.”
Trình Mộ Tranh mặc đồ ngủ lụa màu đen.
Bộ dạng thư thái thoải mái, khăn lông vắt trên cổ.
Anh gật đầu, hỏi: “Ừ, có định ăn tối không? Chú mới đặt đồ ăn.”
Lý Ngôn và Lục Tư Thành nghe thấy hai người nói chuyện mới biết Trình Cảnh Thiên đang sống với chú.
“Có ạ, cháu ra bây giờ.” Trình Cảnh Thiên quay sang nói với hai người trong điện thoại.
“Tôi đi trước đây, sáng mai gặp.”
Lục Tư Thành và Lý Ngôn đồng ý: “Ừ, bái bai.”
…
Lúc Trình Cảnh Thiên sạc pin điện thoại xong, đi ra thì thấy Trình Mộ Tranh đang khom người tìm đũa và thìa, đồ ăn đã được bày sẵn thơm phức trên bàn.
Anh mở lò vi sóng lấy hộp đồ ăn mà Lạc Yên mang cho, ngồi một bên yên lặng ăn.
“Cảnh Thiên, cháu và cô bé Lạc Yên tiến triển đến đâu rồi?” Trình Mộ Tranh cũng kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên hỏi.
Trình Cảnh Thiên hơi dừng động tác, ngước lên: “Như chú đã thấy.”
Mí mắt Trình Mộ Tranh giật giật.
Không khỏi nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng của đôi trẻ khi nãy.
Trình Mộ Tranh ho khụ khụ, nhất thời bị cháu mình làm cho nghẹn họng.
“Ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Qua một lúc, Trình Mộ Tranh mở miệng: “Vừa rồi chú