Cố Hành Nguyên và Lục Tư Thành trao đổi với nhau, chốt địa điểm ở nhà thi đấu Nam Khê.
Đây là địa điểm họ thường đến chơi bóng rổ vào mùa đông.
Cơ sở vật chất ở đó không tệ, không gian cũng sạch sẽ thoáng đãng.
Tan học, Cố Hành Nguyên còn bận anh anh em em với Tống An An nên Trần Thước đi lấy xe trước.
Khi hắn trở về, đi ngang công viên gần đó thì nhìn thấy hai nhóm nam sinh mặc đồng phục trường Thành An đang xích mích.
Trong lòng hắn thầm đánh giá mấy người này không có ý tứ.
Nếu thật sự động tay động chân thì không phải nên bỏ đồng phục ra trước à?
Dù sao cũng không phải chuyện của mình, Trần Thước vừa chuẩn bị tăng tốc đi đón Cố Hành Nguyên thì phát hiện có người quen trong số đó.
Hắn chạy chậm lại, nhìn kỹ một lần nữa để chắc chắn không nhầm lẫn.
Đúng là người quen thật.
Lý Ngôn, Lục Tư Thành và một người nữa mà hắn chưa bao giờ gặp đứng cùng một phe.
Hai bên qua lại mấy câu, cuối cùng người cầm đầu nhóm bên kia nhịn không được, tiến lên hùng hổ nắm cổ áo Lý Ngôn.
Trần Thước nhíu mày.
Hắn không định xen vào, đậu xe cách một đoạn quan sát.
Tưởng Nhất Minh vốn muốn chặn đường đám Trình Cảnh Thiên dạy dỗ một trận sau chuyện bóng rổ, không ngờ mấy người này không coi hắn ra gì, ngược lại còn bị Lý Ngôn chế nhạo.
Hắn hống hách đã quen, bị trúng kế khích tướng thì xông lên muốn đánh Lý Ngôn.
Một bàn tay khác nhanh như cắt bắt lấy cổ tay hắn.
Sức mạnh lớn đến nỗi Tưởng Nhất Minh giằng co mấy lần vẫn không thoát được.
Nửa người Trình Cảnh Thiên chen lên chắn giữa Tưởng Nhất Minh và Lý Ngôn.
Thường ngày gương mặt anh khi không cười đã có sẵn nét lạnh lùng khó gần, bây giờ đầu chân mày còn cau lại, phóng ra tia hung ác cảnh cáo.
Giống như một con sư tử phát hiện ra địa bàn của mình bị xâm phạm, đang cho kẻ đột nhập cơ hội cuối cùng rời đi.
Ánh mắt Trình Cảnh Thiên quá khủng khiếp, doạ Tưởng Nhất Minh hơi chùn bước.
Nhưng hắn đã đến tận đây, nếu bỏ đi thì không phải sẽ lại thêm một lần mất mặt à.
Tưởng Nhất Minh nuốt nước bọt.
Hắn lấy hết can đảm, quát lên: “Bỏ ra!”
Nhưng Trình Cảnh Thiên nhất quyết không buông, siết tay hắn đến đau đớn.
Giọng Tưởng Nhất Minh vừa thô vừa to, ngay cả Trần Thước đứng bên kia cũng nghe thấy.
Âm thanh khó nghe này vừa lọt vào tai, theo phản xạ có điều kiện, Trần Thước nheo mắt lại.
Thân hình cao ráo ngả về phía trước, hắn nhàn nhã bẻ từng khớp ngón tay, xác nhận vẻ mặt méo mó kia đúng là Tưởng Nhất Minh.
Thật trùng hợp, đó cũng là người quen của hắn.
Mấy người họ ở đây giằng co khiến người qua đường bắt đầu nhòm ngó chỉ trỏ.
Lục Tư Thành nhìn ra vấn đề đầu tiên.
Bọn họ còn đang mặc đồng phục, nếu cảnh này bị quay lại rồi đến tai ban giám hiệu sẽ phiền phức to.
Hắn vỗ vai Trình Cảnh Thiên, nhỏ giọng nói: “Cảnh Thiên, bỏ đi.”
Cá chết lưới rách với loại người này làm gì.
Bình thường trên trường Lục Tư Thành và Lý Ngôn hay đôi co mấy câu với Tưởng Nhất Minh, nhưng cũng chỉ có thế, không hơn không kém.
Bọn họ chưa từng suy nghĩ chuyện sẽ đi xa hơn.
Đằng sau Tưởng Nhất Minh là Tưởng gia, người bình thường như họ không thể đối đầu đến cùng với gia đình quyền thế lớn như vậy.
Lục Tư Thành rất lý trí và thực tế.
Không phải hắn hèn nhát, hắn chỉ là đang suy nghĩ cho đại cục, chuyện gì có thể tránh thì nên tránh.
Trình Cảnh Thiên hiểu ý của Lục Tư Thành.
Bản thân anh tuỳ hứng thế nào cũng được, nhưng hai người bạn của anh thì khác.
Nghĩ đến đây, Trình Cảnh Thiên nhịn xuống, gật đầu đồng ý với Lục Tư Thành.
Bàn tay đang giữ Tưởng Nhất Minh hơi thả lỏng.
Tưởng Nhất Minh chớp lấy thời cơ giật ra.
Nhưng động tác quá mạnh làm bước chân hắn loạng quạng suýt ngã, may có đàn em phía sau đỡ kịp.
Trình Cảnh Thiên thờ ơ phủi phủi tay, giống như vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.
Anh nhìn Tưởng Nhất Minh đang chật vật trên nền đất, lãnh đạm nói: “Biết điều thì biến đi.”
Tưởng Nhất Minh trợn mắt.
Trước giờ chỉ có hắn khinh thường người khác, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bị đối xử y hệt như vậy.
Nhưng rõ ràng Trình Cảnh Thiên không phải đối tượng dễ bắt nạt.
Tưởng Nhất Minh cảm thấy lời cảnh cáo kia không phải là nói đùa giỡn chơi.
Khí thế hừng hực như loài sói.
Rất giống với một người hắn biết bên Trịnh Châu.
Nghĩ