Khang Hi mỉm cười đáp lại sự tung hô của tất cả, khi ánh mắt chuyển về phía Thái Tử, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử thì đột nhiên biến lạnh như băng.
Ba vị hoàng tử rất sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống trước ngựa của Khang Hi: "Xin Hoàng A Mã thứ tội." Vẻ giận dữ trên mặt Khang Hi không hề bớt đi, khiển trách: "Nếu cứ giống cái bộ dạng cẩu thả của các ngươi lúc nãy thì có thể thành đại sự sao? Sau này luyện võ tập văn, tất cả học lại từ đầu cho ta. Từ giờ phải kế thừa hào khí tiên vương, lấy thần uy hùng chấn sa trường làm mục tiêu, không học được thì đừng có tới gặp Trẫm!"
Tứ hoàng tử Dận Chân cũng quỳ ở một bên, trong lòng có chút không yên, hắn biết rõ, lần này mặc dù nổi tiếng, được khen tặng nhưng tiền đồ quả thực sẽ nổi sóng gió, đầu tiên hắn từ vẻ nghi hoặc của Khang Hi kia không đoán ra được điều gì cả, chỉ sợ từ nay về sau Khang Hi sẽ sinh lòng khúc mắc, ít nhất cũng sẽ cho rằng Dận Chân là kẻ thất phu lỗ mãng, không đáng được trọng dụng. Tiếp nữa, nếu đã đoạt được danh tiếng như thế, Thái tử và Đại hoàng tử nhất định sẽ có khúc mắc trong lòng, nều như bọn chúng từ giờ về sau lại âm thầm ám toán, ngáng chân cản đường thì... Dận Chân mặc dù chưa bao giờ phân tâm thì cũng khó có thể phòng bị được.
Trải qua chuyện chen ngang này, Khang Hi cũng mất hết hứng thú, liền suất lĩnh đoàn người trở lại doanh trại.
Sau khi quay trỏ lại doanh trại, Khang Hi lập tức mật truyền Nặc Mẫn tới yết kiến, trong lòng Nặc Mẫn cũng thầm cảm thán, hắn chỉ là một Tam Đẳng Hà (1), Hoàng Thượng chưa bao giờ triệu kiến một mình hắn, lần này chắc chắn là vì chuyện của Tứ hoàng tử lúc nãy, hắn phải nói thế nào mới tốt đây?
Đi vào ngự trướng, so vớ ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài thì bên trong khá tối, Nặc Mẫn dụi dụi mắt mấy cái mới nhìn được rõ ràng, thì ra Khang Hi đã đứng ngay phía trước hắn rồi.
Giật mình đánh thót, Nặc Mẫn vội vàng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, nói: "Nô tài thật có mắt như mù, lại dám lỗ mãng ngay trước mặt chủ tử, nô tài đáng chết."
Nặc Mẫn quỳ nên không nhìn được vẻ mặt của Khang Hi, chỉ nghe được Khang Hi thản nhiên nói: "Ngươi cũng là không nhìn rõ thôi, trẫm không trách tội ngươi, ngẩng đầu lên!"
Nặc Mẫn đến bấy giờ mới nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt của Khang Hi rất nghiêm túc, một đôi mắt sáng quắc như xem thấu lòng người trực tiếp nhìn thẳng vào Nặc Mẫn, chăm chú.
Khang Hi vẫn không tỏ vẻ gì khác, nói: "Ngươi là con trai trưởng của Đồ Hải, là Tam Đẳng Hà được tuyển vào năm trước phải không?"
Nặc Mẫn nghe thấy tên cha mình, đầu lại dập chạm đất mới trả lời: "Nô tài hồi bẩm chủ tử, nô tài là con trai trưởng, được Hoàng Thượng gia ân, cuối năm kia được tuyển vào làm Tam Đẳng Hà ạ!"
Khang Hi cười cười nói: "Hổ phụ sinh hổ tử!"
Nếu là lúc bình thường thì Nặc Mẫn hẳn là phải lập tức tạ ơn, nhưng hôm nay Khang Hi vừa mới săn được một đầu mãnh hổ, hơn nữa trong quá trình còn có chút vấn đề như thế, huống hồ, bản thân mình cũng có liên lụy bên trong, hắn thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Khi hắn vẫn còn đang thất thần thì đã nghe Khang Hi nói: "Đồ Hải là lão thần phục vụ suốt ba đời Hoàng Đế, lại là cánh tay đắc lực của trẫm, trẫm xem hắn như huynh trưởng, mà Đồ Hải có công với xã tắc, như mây xanh, con hưởng công cha, trẫm hôm nay sẽ phong cho ngươi là Nhị Đẳng Hà (2), thưởng tước Tinh Kỳ Ni Cáp Phiên Tam Đẳng (3) (Tử Tước)
Nặc Mẫn thật sự không thể tin vào tai mình, đây quả là phần thưởng trời ban, hắn vội vàng dập đầu tạ ơn.
Khang Hi nói tiếp: "Trẫm hi vọng ngươi kế nghiệp cha mình, trở thành một viên trọng thần của Đại Thanh ta."
Nặc Mẫn gật đầu đáp ứng
Nào có đoán được lời nói của Khang Hi lập tức xoay chuyển một cái, nói: "Trẫm tin tưởng ngươi, giống như tin tưởng A Mã của ngươi, trung thành, tận tâm với quân vương.
Lòng Nặc Mẫn run lên, nói: "Nô tài tuyệt đối không dám có nửa phần lừa gạt Hoàng Thượng."
Khang Hi có vẻ rất hài lòng với câu trả lời như vậy, lại hỏi tiếp: "Trẫm muốn ngươi kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, từ đầu chí cuối không được phép giấu diễm nửa chữ!"
Nặc Mẫn "Vâng!" một tiếng, hồi tưởng lại kĩ càng rồi trả lời: "Trước đây mấy ngày, nô tài phụng mệnh theo Tứ hoàng tử đi tuyển chọn vũ khí và ngựa. Vừa nhìn tới cung tên, Tứ hoàng tử không hài lòng lắm, nói lực cánh tay của ngài có hạn có nên không có cách nào phát huy độ căng của cánh cung. Sau đó khi ngài nhìn thấy súng của nô tài thì kiên quyết muốn lấy xem thử một chút. Nô tài trả lời là bởi vì Tứ hoàng tử còn nhỏ quá, dựa theo quy định của nội vụ