Dận Chân cùng Dụ thân vương vừa xong việc, muốn quay về đại bản doanh hồi chỉ thì được thị vệ phi ngựa tới bẩm báo, hoàng thượng đã biết được tin tức chính xác về Đồ Hải. Hoàng thượng truyền khẩu dụ cho Dụ thân vương tạm thời quay về phủ, cho Tứ a ca hồi cung chờ lệnh. Hơn nữa, từ chỗ của thị vệ, hai người cũng được nghe nói. Đúng như dự liệu của Dụ thân vương, sau khi nghe được tin Đồ Hải bệnh mà chết, hoàng thượng vô cùng đau buồn, nói với quần thần rằng: “Từ nay trẫm đã mất đi một bầy tôi hiền rồi.”
Sau đó, hoàng thượng lập tức hồi kinh, muốn đích thân làm lễ tế cho Đồ Hải, đồng thời hạ chỉ ban thưởng cho Đồ Hải tên hiệu là Hào Văn Tướng, thụ chức Thái Bảo thuộc hàng tam công, đồng thời được lập miếu thờ. Lại lệnh phong cho con trai trưởng của Đồ Hải là Tản Dật đại thần, nhận làm con nuôi một bậc công tước. Tang lễ diễn ra trọng thể, từ buổi sáng sớm không ai được vắng mặt.
Dận Chân nghe được tin tức ấy cũng cảm khái không thôi. Đồ Hải được hai đời đế vương ân sủng, cả đời để lại bao nhiêu truyền kỳ, công trạng. Từ lúc bắt đầu đi theo hầu hạ các đại học sĩ, sau đó được thăng liên tục hơn mười cấp. Long ân như thế, chỉ có những đại thần đứng đầu mới có thể so sánh được. Nhưng dù vậy, suốt hai mươi năm chìm nổi trong quan trường, lúc thăng lúc trầm, có lần còn bị hãm vào trong ngục mà bây giờ không ai còn rõ nguyên do. Vận mệnh của lão hoàn toàn nằm trong tay hoàng đế.
Việc đó có thể coi như là may mắn. Lần này chinh phạt giặc Ngô còn có một đại công thần khác là Chu Xương. Hai ngày sau khi Khang Hi nghênh đón Đồ Hải thì nhận được lệnh vào cung. Dân chúng đều cho rằng, với công trạng của mình, người này tối thiểu cũng được thăng làm đốc phủ, được xây dựng một phủ riêng. Sau đó có tấu chương ban xuống, đúng là được thăng hai cấp, thụ phong quan tam phẩm, làm chính sử tỉnh Tứ Xuyên, còn hạn cho trong vòng ba tháng phải rời kinh đi nhận chức. Mọi người biết chuyện đều không khỏi mở rộng tầm mắt. Dận Chân cũng hiểu được dụng ý trong việc này của Khang Hi.
Đồ Hải có công trạng to lớn, cả vua và dân chúng đều tôn sùng, ghi nhận. Nói theo cách nào đó thì là công cao át chủ. Nếu quá trọng dụng hay là ban cho đốc phủ có quân đội thì dù Đồ Hải không có lòng kết bè kết đảng thì nó cũng sẽ tự hình thành. Hơn nữa, xung quanh còn có không ít người Hán. Tiên đế đã có chiếu ban xuống, nếu gần gũi với thần tử người Hán, lại trọng thưởng công trạng thì có khả năng sẽ dẫn tới mâu thuẫn trong nội bộ hoàng thân quốc thích người Mãn Châu.
Sau khi cân nhắc kỹ những điều này, Khang Hi quyết định cho lão nhậm chức cách xa kinh thành, giao phó Tứ Xuyên. Chức vị này tuy có thể nắm giữ trong tay một tòa thành lớn nhưng trên còn có Tổng đốc và tuần phủ giám sát, trong tay lại không có binh quyền. Dẫu có lòng tạo phản thì chỉ cần ra một chiếu thư là có thể dẹp yên.
Dân Chân xoay xoay cổ tay liên tục. Hắn biết, có công mà không được ghi nhận nên tuổi còn tráng niên mà phải ngậm hờn rồi chết. Tuy Khang Hi lưu luyến và ban cho nhiều hậu lễ, lại cử hành tang lễ trọng thể nhưng người đã chết, vinh quang lúc ấy còn có ý nghĩa gì? Nhân tài không được dùng đúng lúc, không được quý trọng và nâng đỡ đã tạo nên bi kích như thế. Trong thời đại này, những chuyện như thế xảy ra không ít.
Dụ thân vương ở bên thấy tâm tình của Dận Chân biến đổi, cho rằng vị tiểu cả này còn mang nặng tâm tình nên vội bảo. “Lão tứ, đừng nghĩ ngợi quá nhiều mà không tốt cho tinh thần, sức khỏe.”
Dận Chân lắc đầu. Những chuyện trong lòng không dễ mà nói cho người ngoài rõ được, chỉ có thể che giấu đi. “ Chất nhi đang nhớ tới Hoàng ngạch nương đó thôi.”
Dụ thân vương cười cười bảo. “Chuyện này cũng khó trách. Lần này rời đi đã mấy ngày, ngạch nương nhất định cũng nhớ ngươi. Ta sẽ đưa ngươi hồi cung.” Sau khi nói xong thì Dụ thân vương