Khang Hi nghe xong lời đề nghị của Cao Sĩ Kỳ, ban đầu không nói lời nào, chỉ bước qua bước lại trong trướng. Sau một lát, Khang Hi nhoẻn miệng cười đáp: "Giang Thôn, hay cho một phen lập luận uyên bác, trẫm vừa rồi chưa tiếp lời khanh là vì trẫm dựa vào lời của khanh lại nghĩ đến một tầng khác nữa."
Cao Sĩ Kỳ cung kính khom người đáp: "Thần thỉnh hoàng thượng thánh huấn!"
Khang Hi chạm rãi nói: "Trong sô những điều khiến trẫm lo lắng, Nga còn hơn xa bộ tộc Chuẩn Cát Nhĩ. Chủ nhân của quốc gia ấy là Peter, tuổi trẻ nhưng tâm cam, có thể nói là gian hùng đương thời, có lòng làm sói nuốt chung quanh, nhiều lần quấy nhiễu vùng biên thùy Đông Bắc của ta, lại mấy bận sai người dùng số tiền lớn thu mua tất cả các bộ tộc ở Tây Mông Cổ, Khách Nhĩ Khác Mông Cổ, đồng thời còn cấu kết Cát Nhĩ Đan, mưu đồ chia sẽ quốc thổ của ta, thừa dịp ta có nội hoạn Đông Nam, dùng Cát Nhi Đan để thăm dò, nếu như quân ta chú ý xuống phía Nam, tắc sẽ liên hợp với Cát Nhĩ Đan tiến sang phía Đông, chiêu ấy không thể không phòng!"
"Hoàng Thượng thánh minh!" Cao Sĩ Kỳ mặt mày hưng phấn lại khâm phục: "Thần vắt hết óc, mới chỉ nghĩ được bằng ấy, mà hoàng thượng chỉ trong lúc bước vài bước đã một câu trúng ngay." Vẻ tươi cười còn chưa rút đi, Cao Sĩ Kỳ lại nhíu mày: "Nhưng mà, như hoàng thượng chứng kiến, nay ba bên kiềm chế lẫn nhau, như đánh con rắn dài, đánh đầu thì bị đuôi cuốn lại, đánh đuôi thì bị đầu cuốn lại, đánh vào giữa tắc bị cả đầu đuôi cùng vây, mà như tình thế trước mắt, trước công phá Đài Loan, sau đó Tây bình Cát Nhĩ Đan, sau đó định Nga. Thần ngu dốt, cũng không biết làm thế nào để không mất tiên cơ, không biết bằng thánh minh của hoàng thượng sẽ phá cục này như thế nào ạ?"
Khang Hi cười cười: "Giang Thôn, thực ra vừa rồi ngươi nói cũng không tệ. Hiện tại trẫm thấy trọng yếu nhất vẫn là ổn định Cát Nhĩ Đan. Cát Nhĩ Đan mặc dù cấu kết với Nga nhưng dường như vẫn còn có cảnh giác với chúng, lần này đến đây đơn giản là thăm dò mà thôi. Trẫm sẽ long trọng phong thưởng hắn, đồng thời sai Dụ Thân Vương, Đông Quốc Cương suất lĩnh quân đội đóng ở phía Đông Khách Nhĩ Khách Mông Cổ, chấn nhiếp Nga, một mũi tên trúng hai đích, cho Cát Nhĩ Đan tạm thời chỉ có thể an tâm làm phiên vương Mông Cổ của trẫm, đồng thời có thể để trẫm rảnh tay thu thập Đài Loan."
Cao Sĩ Kỳ cười cười: "Thần đúng là kẻ thư sinh, so với hoàng thượng, quả nhiên chẳng đáng nhắc đến."
Khang Hi tươi cười: "Khanh trung tâm can chủ, ngay khi trẫm gần muốn phát tác lại có can đảm thẳng thắn can gián, rất có khí khái văn thần!"
Cao Sĩ Kỳ liên tục xưng tội, nhưng trong lòng giống như đang uống mật đường vậy.
Lúc chạng vạng tối, Khang Hi ở trong trướng lớn, hết sức náo nhiệt. Bốn vị a ca đứng hầu bên trái Khang Hi, tiếp là Cao Sĩ Kỳ, Long Khoa Đa thì cung kính ngồi dưới cùng. Mấy vị phiên vương, bối lặc Mông Cổ khoanh chân ngồi bên phải hoàng đế.
Trước mặt mỗi người trong lêu là một cái bàn vuông nhỏ sơn son thiếp vàng có khắc chín loại vân hoa. Trên mặt bàn có một món vịt hầm rượu, một món hoẵng nướng vàng, một món đuôi hươu nướng, một món gà xông khói, một món hoa cúc xào giấm, một bình chim cút, một món lòng mười loại, một món thịt nguội thập cẩm, một đĩa hoa quả tươi. Mấy vị vương gia Mông Cổ ở xa, mặc dù bình thường cũng khá để ý đến ẩm thực, nhưng chung quy vẫn không có gì ngoài hai vị dê và bò, giờ này thấy nhiều món ngon như vậy không khỏi miệng ăn không ngừng được.
Khang Hi nâng chén cười nói: "Chư vị, ngoại trừ Cát Nhĩ Đan là trẫm lần đầu tiên gặp ra thì các vị còn lại đều là quen biết từ lâu rồi, đừng khách khí, thoải mái dùng bữa đi, trẫm lại cho các hoàng tử đi chúc rượu các khanh."
Mấy vị phiên vương vội vàng đứng dậy nâng cốc chúc tụng, miệng cùng đồng thanh: "Chúc Bác Cách Đạt Hãn cát tường như ý, sống lâu muôn tuổi."
Khang Hi cười uống cạn rượu trong chén, sau đó phất tay để cho bốn hoàng tử đến bên cạnh dặn dò: "Hôm nay, mấy a ca các con thay trẫm cẩn thận chiêu đãi mấy vị vương gia, phải để bọn họ vui vẻ tận hứng."
Mấy vị a ca "Dạ!" một tiếng, mỗi người đi đến trước mặt một vị vương gia, mà Dận Chân vừa khéo phụ trách tiếp đoán Cát Nhĩ Đan, đi đến bên cạnh, Dận Chân nâng hũ rượu trong tay bằng hai tay, rót rượu vào chén trước mặt Cát Nhĩ Đan. Cát Nhĩ Đan lại thản nhiên nhận lấy, không giống những vương gia Mông Cổ khác, thấy hoàng tử mời rượu thì đều tỏ vẻ sợ hãi nhún nhường, chỉ bằng vào điểm này, Dận Chân đã thấy có phần nể Cát Nhĩ Đan rồi. Khang Hi vẫn đang chú ý đến phản ứng