Dịch: minhhaonguyen + sonxmenpro
Cùng lúc đó, trong thượng thư phòng Khang Hi cùng với Cố bát Đại cũng đang phát sinh một cuộc tranh luận. Khang Hi nhìn thấy sắc mặt vị này đã trắng bệch nhưng vẫn quỳ xuống, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười:”Đứng lên, trẫm hỏi ngươi, trẫm cũng chỉ bảo Tứ a ka đưa lên đại danh tự để tu thân dưỡng tính. Chẳng lẽ trẫm trở thành làm theo Lương Vũ Đế rồi sao”?
Nghe thấy khẩu khí Khang Hi gần như là chất vấn, mười ngón tay của Cố Bát Đại gắng sức gõ nhẹ giữa hai kẽ hở của cục gạch vàng, nghiêm mặt nói:”Hoàng thượng cai quản triều chính từ trước tới nay, đều tuân theo huấn chỉ của Thế Tổ. Một lòng mọi người trong thiên hạ đều hường về Phật Nho, tuân theo lễ giáo, làm cho mọi người trong thiên hạ không còn coi người Mãn Châu ta như người man di nữa. Hoàng thượng anh minh sáng suốt như vậy, hiểu biết được lòng thiên hạ mới được thiên hạ. Như Lương Vũ Đế, lập phật hủy bỏ chính sự. Kẻ làm quân vương không thế, Hoàng thượng không thể không coi đây là tấm gương a”
Nghe cố Bát Đại hồ đồ so sánh mình cùng với vị vua Lương Vũ Đế, cho dù Khang Hi tu dưỡng tốt hơn nữa cũng không nén được lửa giận bốc ra. Khang Hi nhíu mày, lạnh lùng hỏi:”Ngươi nói trẫm lập Phật hủy bỏ chính sự phải không?”
Cố Bát Đại nghe thấy giọng như vậy trong lòng run sợ, nhưng y vẫn một lòng kiên định nói tiếp:”Nô tài không dám, nhưng mà hoàng thượng đưa Tứ a ka lên đại danh tự tu hành, nô tài cho rằng làm thế không được ổn lắm”
Trong mắt Khang Hi lóe hàn quang. Nhà vua bảo:”Trẫm cũng bị làm cho hồ đồ rồi. Làm gì có chuyện bề tôi quản chuyện gia đình của trẫm sao?”
Cổ Bát Đại lúc này ngẩng đầu lên, thanh âm lắng xuống, nhưng lại hết sức kiên quyết nói:”Vua không có chuyện riêng trong nhà.”
Khang Hi nghe thấy vậy liền cười nhạt:”Hay lắm, vua không có chuyện riêng tây. Vậy trẫm hỏi ngươi, có phải là trẫm ủy thác cho ngươi làm sư phụ dạy dỗ Tứ a ka cho nên ngươi cảm thấy tương lai sau này phát triển ra sao?”
Cổ Bát Đại nghe thấy Hoàng thượng hỏi thế, sau một lúc không nói tiếng nào. Khi y ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt u buồn đã vương ngấn lệ.
Khang Hi thấy vậy trong lòng cũng cảm thấy xót xa.
Cổ Bát Đai cơ hồ uất ức không nói nên lời:”Hoàng Thượng, nô tài nhận được ơn của tiên đế nên từ nhỏ đã một lòng phò tá. Nay được hoàng thượng tin tưởng cất nhắc nô tài ở trên triều đình. Hoàng thượng còn yêu mến nô tài ủy thác trọng trách dạy dỗ Tứ a ka. Cho dù nô tài chết vạn lần đi chăng nữa cũng không thể báo đáp ơn điển của hoàng thượng. Nô tài một lòng dạy dỗ tứ a ka làm sao có thể có tâm tư nào khác chăng?”
Nhìn đến đây, trong lòng Khang Hi cũng không khỏi rung động rồi bảo:”Đứng lên đi, không cần phải quá đa nghi như vậy. Trẫm không nghi ngờ ý của ngươi. Chẳng qua là, trẫm không hiểu. Vì sao đưa Tứ a ka lên đại danh tự tu hành lại làm cho ngươi sầu não như vậy?”
Cổ Bát Đại thoáng khôi phục sắc mặt liền tâu:”Hoàng thượng nghĩ chuyện này không đáng là gì, nhưng thật ra thì không phải như vậy. Tuy nguyên bổn là có ý tốt nhưng kẻ dưới thì không nghĩ như vậy. Mặc dù hoàng thượng chỉ là đưa Tứ a ka lên đại danh tự tu hành nhwung nhiều người trong triều, thậm chí cả người khắp thiên hạ đều nói rằng, Hoàng thượng trọng Phật giáo mà xem nhẹ lễ giáo. Thế hệ con cháu không chịu xem lễ giáo là căn cơ chỉ suốt ngày Thanh Đăng Cổ Phật. Còn nữa..”nói đến đây Cổ Bát Đại muồn nói lại thôi.
Khang Hi khoát tay nói:”không cần lo lằng chuyện gì, hôm nay trẫm và ngươi nói chuyện có gì không phải sẽ không trị tội ngươi.”
Cổ Bát Đại khấu đầ lạy tạ liền nói:”Hoàng thượng, trong chỉ dụ người có nói, ……..
Trong thượng thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, Khang Hi chăm chú nhìn vị thần tử này thật lâu rồi nói: "Văn Khởi, ngươi vẫn chỉ giảng cho trẫm một nửa thôi à. Phần chỉ dụ này vừa ban ra, một nhóm người có thể sẽ cho rằng, trẫm chỉ đơn giản chiếu theo tiên đế cho qua lệ, do đó trẫm không cho rằng việc này là đúng. Nhưng không tránh khỏi sẽ có một bộ phận tự ý bỏ qua thánh ý, cho rằng trẫm hướng vào Tứ a ca. Làm như thế, nhất định khiến