Trở Về Đời Thanh

Mới biết mùi vị nỗi buồn (8)


trước sau

Dịch: Tiểu Băng

Biên: Vivian Nhinhi

Tôn Gia Bình cười cầu hòa: “Quý chủ tử, Tứ gia, hai ngài đều là tổ tông của vi thần, vi thần tận tâm tận lực còn không kịp, làm sao dám chậm trễ chút nào?!”

Dận Chân không cười nữa, lạnh lùng nhìn Tôn Gia Bình: “Còn nói gì nữa? Nghĩ xem làm sao giải quyết được mới là việc cần làm.”

Tôn Gia Bình vội đáp: “Tứ gia dạy phải, để vi thần nghĩ xem. Quý chủ nhân dù không có gì đáng ngại, nhưng mạch chứng của người, vi thần phải cùng chư vị đồng liêu trong Thái y viện thảo luận lại một lần để tìm ra cách vạn toàn ạ.”

Đông quý phi gật đầu. Tôn Gia Bình đang định cáo từ, Dận Chân đã nói: “Hoàng ngạch nương, để nhi thần đưa tiễn Tôn thái y. hoàng a mã dạo này có bảo đám a ca chúng con học sách thuốc, con có mấy chỗ chưa hiểu, muốn xin Tôn thái y chỉ giáo.”

Đông quý phi phất tay: “Đi đi, rồi về nghỉ ngơi, phải giữ gìn sức khỏe bản thân.”

Dận Chân cúi thấp người: “Nhi thần đã biết.” rồi cùng Tôn Gia Bình một trước một sau ra cửa.

Đi được mấy bước, Dận Chân quay lại nhìn Tôn Gia Bình: “Tình trạng hoàng ngạch nương thực sự là như thế nào? Nói thật cho ta biết.”

Tôn Gia Bình rùng mình một cái, vội đi tới trước mặt Dận Chân, quỳ xuống: “Tứ gia, vi thần không dám giấu diếm, tình hình của Quý chủ nhân có chỗ nguy hiểm. Mạch của người không có lực, tâm mạch yếu lại còn hàn, sẽ dễ bị tim đập mạnh và loạn nhịp. Vi thần phỏng đoán, Quý chủ nhân là bị tâm khí hư, vì tâm dương hư. Tâm khí là tùy thuộc thận, tâm dương giúp thận ấm áp, dương khí mà không đủ, tâm khí sẽ bị hàn, tâm khí hư làm tim đập yếu, qua thời gian dài tim sẽ yếu đi, suy yếu lâu đương nhiên sẽ thành suy kiệt, y học gọi là ‘nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Tâm khí hư, suy thành kiệt, làm máu chảy không thông. Triệu chứng này xuất hiện đã quá lâu, sợ rằng khó mà trị được tận gốc, vi thần xin phép trở về Thái y viện thảo luận với các y quan khác, thần sẽ cố gắng hết sức.”

Dận Chân dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng nghe thấy vẫn thấy toàn thân lạnh toát, nói: “Nhanh đi tìm phương thuốc, việc này quá lớn, ta phải báo cho Hoàng a mã biết. Không được nói linh tinh gì với hoàng ngạch nương, tim người đã không ổn, không thể làm người kinh động nữa.”

Tôn Gia Bình gật đầu, không nói gì nữa.

Dận Chân tới Thượng thư phòng, Khang Hi quả nhiên đang ở đây phê tấu chương. Được gọi vào, Dận Chân theo theo quy củ quỳ xuống hành lễ, rồi quỳ luôn không đứng dậy.

Khang Hi kinh ngạc, cười: “Đã xảy ra chuyện gì? Lại gây họa, sợ trẫm phạt con à?”

Dận Chân cay cay mắt, nghĩ tới trước nay Đông quý phi lúc nào cũng thật lòng chăm sóc mình từng li từng lí, bây giờ bệnh tình khó giữ, lúc ngẩng đầu lên, mặt đã đầy nước mắt.

Khang Hi càng kinh ngạc, hỏi vội: “Rốt cuộc là chuyện gì, đừng hoảng, cứ từ từ nói cho hoàng a mã nghe.”

Dận Chân cố kìm chế cảm xúc, kể lại cặn kẽ chuyện bắt mạch Đông quý phi vừa rồi cho Khang Hi nghe. Khang Hi càng nghe, mày càng nhíu chặt, đến khi Dận Chân nói xong, Khang Hi trầm giọng gọi: “Lý Đức Toàn!”

Lý Đức Toàn vội đi vào, Khang Hi nghiêm nghị ra lệnh: “Ngươi mau tới Thái y viện, gọi Lâm Quốc Khang với Tôn Gia Bình tới đây.”

Lý Đức Toàn thấy mặt Khang Hi nghiêm nghị, thì không dám nói nhiều, vội vâng dạ, rồi đi nhanh ra ngoài.

Khang Hi lại nói thêm một câu: “Chạy đi, nhanh lên.”

Lý Đức Toàn không dám chần chờ, chạy đi.

Khang Hi đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại thở dài, không nói một lời.

Dận Chân quỳ tại chỗ, cũng không nói gì.

Một lát sau, đã nghe thấy tiếng Lâm Quốc Khang và Tôn Gia Bình ở ngoài cửa báo danh, Khang Hi ra lệnh cho vào. Thấy hai người định quỳ xuống thi lễ, Khang Hi nói ngay: “Không cần, gọi các ngươi tới, là muốn biết tình
hình của Đông quý phi, các ngươi đã tìm ra phương thuốc chưa?”

Lâm Quốc Khang nhìn Tôn Gia Bình, Tôn Gia Bình mấp máy môi, nhưng không dám nói thành lời. lâm Quốc Khang đành phải lập lại lời kết luận khi kiểm tra mạch chứng của Tôn Gia Bình.

Khang Hi sốt ruột: “Mấy chuyện này Tứ a ca đã nói cho trẫm rồi, trẫm là muốn biết, các ngươi sẽ kê đơn thuốc thế nào?”

Lâm Quốc Khang ngẫm nghĩ, cẩn thận đáp: “Bọn thần và các thái y đã đi tới kết luận, là định dùng nhân sâm để bổ sung nguyên khí, tâm khí, lại thêm phụ tử để hỗ trợ tâm dương và thông mạch, giúp tăng ích hỏa, dùng sâm phụ giúp bổ dương khí, hoàng kỳ để tăng tông khí, bổ tâm khí, tham kỳ để bổ tâm khí, tông khí, nguyên khí, và mạch máu; đình lịch tử giúp thông máu, giúp phổi thông suốt; trạch tả, phục linh lợi máu; đan tham, trạch lan hoạt huyết thông mạch; ngọc trúc để dưỡng tâm âm, kềm chế việc bổ dương quá mức. Tất cả dược đều để tăng dương khí, giúp lưu thông máu, hi vọng dùng lâu dài sẽ có hiệu quả.”

Khang Hi nghĩ nghĩ, nói: “Thuốc này hình như theo hướng trung dung, duy trì thì ít tẩm bổ thì nhiều, thật có thể cải thiện tình hình cho quý phi sao?”

Lâm Quốc Khang đáp: “Hoàng thượng thánh minh, bọn thần hi vọng phương thuốc này sẽ tạo công dụng bình hòa, giảm tác hại trước, sau đó mới dần cho thêm thuốc mạnh hơn để cải thiện lại bệnh tình.”

Khang Hi đang định nói, chợt nghe ngoài tiếng vang lên tiếng ồn ào, thì giận dữ, quát: “Là tên cẩu tài nào dám ở bên ngoài vô lễ? Lý Đức Toàn, nô tài kia, không biết làm việc có phải không?”

Lý Đức Toàn dẫn một người bước nhanh vào, là Cao Quần, Dận Chân giật mình, cảm giác có điềm xấu.

Khang Hi cũng giật mình, giọng nói hơi run run: “Đông quý phi xảy ra chuyện gì sao?”

Cao Quần bối rối, bẩm: “Bẩm hoàng thượng, lúc ăn tối, chủ tử nói ngực khó chịu, nô tài đang định đi lấy Tô Hợp Dương Tửu hoàng thượng ban cho, thì chủ tử đã ngất đi, làm nô tài chết khiếp.”

Khang Hi thất sắc, la lên:”Nhanh truyền thái y, truyền thái y!”

Lý Đức Toàn thấy Khang Hi rối, thì vội nhắc:” Hoàng thượng, Lâm đại nhân đang ở đây rồi.”

Khang Hi giật mình bừng tỉnh: “Vừa rồi là trẫm giật mình mà thôi. Nhanh, hai người các ngươi mau theo trẫm tới Chung Thối Cung.” Nói xong sải bước đi ngay. Lý Đức Toàn vội cầm áo khoác tơ ngỗng chạy theo choàng lên vai cho Khang Hi. Cao Quần vội nói: “Trước khi nô tài tới bẩm báo hoàng thượng, Trì thái y đã tới, hiện đang bắt mạch cho chủ tử.”

Khang Hi “Ừ” một tiếng, chân vẫn bước nhanh, Lý Đức Toàn, Lâm Quốc Khang, Tôn Gia Bình chạy theo sau. Dận Chân cũng vội đuổi theo. Thị vệ canh cửa chưa bao giờ thấy thánh giá cuốn ra như gió như thế bao giờ, nên lúng túng không biết làm sao. Dận Chân vội nói:”Hoàng thượng khởi giá Chung Thối cung, còn không mau đuổi theo.” Mọi người lập tức ào ào chạy theo.

Đi với ngoài Chung Thối Cung, thái giám định tới thông báo, Khang Hi ngăn lại: “Đừng kinh động Đông quý phi, trẫm lặng lẽ vào là được. Tứ a ca, Lâm Quốc Khang, Tôn Gia Bình theo trẫm đi vào, còn lại chờ ở ngoài. Không được lên tiếng ồn ào, kẻ nào trái lệnh, nghiêm trị không tha.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện