Dịch: Tiểu Băng
Biên: Vivian Nhinhi
Dận Chân bây giờ mới phục tự đáy lòng, nói: “Khổ tâm của hoàng ngạch nương, cũng là vì nhi thần, nhi thần đã hiểu rồi.”
Đông hoàng hậu gật đầu: “Tối nay ta nói nhiều quá, ngạch nương mệt rồi, chỉ dặn con hai việc nữa thôi.”
“Xin hoàng ngạch nương chỉ dạy.”
Đông hoàng hậu chỉ chỉ bàn trang điểm: “Chân Nhi, dưới bàn trang điểm có một cái hốc, bên trong có một cái hộp, con lấy ra đây giúp ngạch nương.”
Dận Chân vội tới bên bàn, thò tay xuống gầm bàn sờ soạng, quả mò thấy một cái hốc, từ bên trong móc ra một cái hộp, chỉ khoảng nửa xích vuông, vội hai tay dâng cho Đông hoàng hậu.
Nhưng Đông hoàng hậu không cầm, lại ra hiệu cho Dận Chân mở nó. Dận Chân mở nắp, thấy bên trong chất đầy ngân phiếu, Dận Chân không hiểu, ngẩng lên nhìn Đông hoàng hậu.
Mặt Đông hoàng hậu hơi hồng lên: “Cầm lấy đi, đây là ngạch nương cho con. Mấy năm nay, ngạch nương được hoàng thượng ưu ái, ban thưởng rất nhiều, của hồi môn trong nhà, các quan hiếu kính hồi lễ mừng năm mới, tích lũy lại, đến bây giờ cũng được chừng ba mươi mấy vạn lượng bạc. Chừng hai năm nữa, con được phân phủ, ngạch nương sợ không chờ được đến khi đó, coi như là lễ ngạch nương tặng sớm cho con.”
Dận Chân vội vàng từ chối: “Hoàng ngạch nương, không thể. Đây là tích lũy bao nhiêu năm nay của người, nhi thần làm sao dám cầm! Lại nói, hoàng ngạch nương nhất định phúc thọ an khang, người đừng bao giờ nói những lời điềm xấu này nữa… nhi thần nghe thấy rất đau lòng.”
Đông hoàng hậu cười: “Tuy bảo tất cả a ca đều coi là con của ngạch nương, nhưng trong lòng ngạch nương, vẫn là thương con nhất. Ngạch nương biết rõ tính con, đừng ngại, cứ cầm đi, nếu thực ngạch nương khỏi bệnh, sau này con sẽ có rất nhiều dịp hiếu kính lại cho ngạch nương. Còn nếu ngạch nương không xong, tốt xấu gì con cũng có chút vàng bạc phòng thân, ngạch nương cũng thấy an lòng.”
Dận Chân vẫn còn định từ chối, nhưng thấy Đông hoàng hậu kiên quyết quá, sợ làm bà kích động, nên nói cho qua: “Vậy nhi thần xin giữ giùm cho hoàng ngạch nương.”
Đông hoàng hậu gật đầu: “Còn một câu nữa, sau này lúc nào con cũng phải nhớ. Phải thành thực làm việc, trung với hoàng thượng. Hoàng thượng không chỉ là hoàng a mã của con, mà còn là quân vương, chỉ cần trong lòng kính sợ người, thì cứ yên tâm mà sống, tuyệt sẽ không bị thiệt thòi.”
Đêm nay, Dận Chân đã thu hoạch được rất nhiều lời ngoài ý muốn. Bình thường hắn chỉ thấy Đông giai thị yêu thương, che chở cho hắn như là mẹ ruột, lúc gặp các phi tần, a ca khác, đều chưa bao giờ coi mình là hoàng quý phi cao quý, luôn giúp mọi người làm điều tốt, chưa bao giờ nói xấu ai. Thế mà đêm nay, dưỡng mẫu này, lại nắm tay hắn, mỗi câu nói ra, đều làm hắn giật mình, không ngờ người phụ nữ bình thường lặng lẽ rất được Khang Hi sủng ái này, lại hiểu biết mọi việc rõ ràng rành mạch, tính toán lo liệu mọi việc chu đáo như thế.
Dận Chân cúi người thi lễ: “Nhi thần cẩn tuân lời dạy của hoàng ngạch nương. Tối nay ngạch nương đã nói nhiều rồi, hao tổn tinh thần, nhi thần thấy sắc mặt của người đã mệt, hoàng ngạch nương nghỉ ngơi đi, ngày mai nhi thần sẽ lại đến thỉnh an.”
Đông hoàng hậu khoát tay, Dận Chân đi lùi ra ngoài. Trở về phòng, trong lòng suy nghĩ rối rắm, cả đêm không ngủ.
Hôm sau là ngày lễ sắc phong Đông hoàng hậu, trời còn chưa sáng, Dận Chân đã đứng dậy, mấy thái giám vội giúp hắn mặc cát phục. Áo bào xẻ tà màu vàng kim thêu hình ngũ trảo cửu mãng, áo khoác màu thiên thanh. Đầu đội mũ màu đỏ nhung, đỉnh kết tơ, mặt trên lại khảm một vòng chu vĩ, phía dưới mũ có dây buộc, phía trước giữa mũ là hình kim phật, trên khảm năm viên đông châu, đằng sau mũ thêu một đóa kim hoa, khảm bốn viên đông châu. Trang phục rất là tươi tắn, mang không khí vui mừng.
Nhưng Dận Chân lại không thấy vui, vì không yên lòng Đông hoàng hậu, nên quyết định đi thỉnh an bà trước. thấy Đông hoàng hậu sắc mặt cũng tốt, mới yên lòng cáo lui, chạy tới điện Phụng Tiên.
Lúc Dận Chân tới điện Phụng Tiên, các a ca khác còn chưa tới, bèn
cứ theo quy củ, quỳ chờ Khang Hi.
Một lát sau, thái tử mới thong dong đi tới. Dận Chân thấy sắc mặt thái tử khó chịu, biết việc phong hậu làm thái tử khó nuốt trôi, nên cẩn thận chào hỏi vấn an.
Thái tử cười khan, đáp lại một cách khó đoán: “Khỏe, đương nhiên khỏe chứ, nên chúc mừng tứ đệ mới đúng nhỉ. Sau lễ phong hậu hôm nay, tứ đệ được phong vương là chuyện trong tầm tay rồi.”
Dận Chân trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì, chỉ khẽ đáp lại: “Thái tử đùa rồi, nếu hoàng ngạch nương khỏe lại hết bệnh, đừng nói tước vị, dù có lấy luôn ngọc điệp, Dận Chân cũng cam tâm tình nguyện.”
Thái tử đương nhiên cũng có nghe về bệnh của Đông hoàng hậu, chỉ là trong lòng buồn bực, thừa cơ xả ra mà thôi, nghe Dận Chân nói vậy, thì thấy hơi xấu hổ: “Tứ đệ, đừng để ý, nhị ca chỉ đùa đệ thôi, ta cũng là con, đương nhiên cũng hi vọng hoàng ngạch nương mau hết bệnh, để hoàng a mã cũng bớt lo.”
Dận Chân chắp tay: “Cảm ơn lời tốt lành của nhị ca.”
Các a ca đã tốp năm tốp ba kéo tới điện Phụng Tiên, đại a ca đi chung với bát a ca, mặt mũi sầm sì, sau khi chào thái tử thì vào chỗ mình quỳ xuống, không ai thèm nhìn Dận Chân.
Những a ca còn lại sau khi chào thái tử thì đều quay sang chào hỏi Dận Chân, nhưng thấy mặt Dận Chân nặng nề, nên không ai nói nhiều.
Các a ca quỳ một lúc thì Khang Hi tới. Khang Hi và các a ca tiến hành nghi lễ cáo tế, sau đó tới lượt Dụ thân vương lên tế cáo trời đất, thái miếu hậu điện.
Lễ tế cáo hoàn tất, mọi người cùng tới Thái Hòa điện, trong điện, tông thân hoàng thất, văn võ bá quan đều đã tụ tập đầy đủ, trong điện Thái Hòa cũng đã bày hương án lớn, bốn phía đông tây nam bắc, trái phải mỗi nơi lập một hương án nhỏ.
Sau khi mọi người tung hô vạn tuế, Khang Hi đi lên, ngồi xuống ghế rồng, cho đọc sách bảo do quan viên Lễ bộ trình lên, về việc lập ra chính, phó sứ làm lễ, và tuyên chế quan.
Khang Hi gật đầu ra hiệu, tuyên chế quan to giọng đọc: “Hôm nay, ngày mười tháng bảy năm Khang Hi thứ hai mươi tám năm, sắc lập Hoàng quý phi Đông giai thị làm hoàng hậu, bắt đầu làm lễ.” Dận Chân nhìm trộm Đông Quốc Duy đang đứng đầu hàng, thấy mặt lão đỏ lên vì hưng phấn.
Chính, phó sứ cầm tiết tiến về phía trước, cùng với giáo úy nâng sách bảo, đi ra hiệp hòa môn, tới cảnh vận môn, một đường tới cửa Chung Thối cung. Vì Đông hoàng hậu bệnh nặng, không tự mình nghênh đón sắc phong được, nên tổng quản lục cung là Lý Đức Toàn nhận thay, nâng vào cho Đông giai thị.
Hành lễ xong, Lý Đức Toàn đi ra, thay Đông hoàng hậu khấu tạ thánh ân, trả lễ cho sứ giả, sứ giả phục lệnh, xem như buổi lễ kết thúc.
Khang Hi lo cho bệnh của Đông hoàng hậu, muốn cầu phúc tăng thọ cho bà, nên tuyên bố: ‘Sắc phong hoàng hậu là lễ lớn của cả nước, vì Đông hoàng hậu, trẫm cho đại xá thiên hạ, tất cả những ai đang bị phạt, trừ mười tội ác lớn, thì đều giảm hai bậc tội, những kẻ nào bị án tử, thì được hoãn hành quyết một năm.” Chúng thần nhao nhao tung hô, cả triều đình hân hoan.
Dận Chân vui lắm, vì như vậy, Đới Tử cũng coi như được cứu, chỉ cần ra tay thêm một chút, nhiều lắm sẽ chỉ bị phạt mất chức mà thôi.