Trở Về Đời Thanh

Tòng quân (7)


trước sau

Dịch: Vivian Nhinhi

Năm ngày sau, tất cả quân sĩ của Hỏa Khí Doanh tề tụ trên giáo trường. Ngay cả một số tướng lĩnh và binh sĩ không phải trực ban của Duệ Kiện Doanh cũng kéo đến, bọn họ đều chờ đợi xem súng đạn của Dận Chân có uy lực thế nào. Dận Chận quét mắt nhìn quanh đám đông, khóe môi hiện lên ý cười.

Trong đám người, Hải Ngọc căng thẳng đến nỗi tay chân lạnh toát. Không phải hắn lo lắng lát nữa Dận Chân biểu diễn ra uy lực kinh người của súng điểu thương kiểu mới, hào quang sáng chói, mà hắn sợ nếu Dận Chân diễn hỏng vụ này thì về sau phải làm sao. Năm ngày trước, hắn không giữ được cái miệng này, nói sai mấy câu đã bị vị chủ nhân này bắt thóp. Mặc dù đã tha cho mình một lần nhưng ai biết vị tứ gia này có phải thích ghi thù rồi tính sổ một lượt hay không đâu? Vạn nhất hôm nay xảy ra vấn đề gì, Tứ gia bị mất mặt, vậy thì mình toi là cái chắc. Hắn bắt đầu cầu thần niệm phật điên cuồng, cầu từ sơn thần Trường Bạch Mãn Châu cầu sang trường sinh thiên Mông Cổ, lại cầu đến Phật Tổ, Bồ Tát, Ngọc Hoàng đại đế, Thái Thượng Lão Quân, chỉ cần hắn nghĩ ra hắn đều niệm tên hết. Chỉ mong thần Phật bốn phương trời mười phương đất phù hộ cho Dận Chân đắc thắng.

Hai mươi quân sĩ đứng thành một hàng, phía trước cách đó một trăm hai mươi bước có đặt mười cái bia ngắm. Theo yêu cầu của Dận Chân, bên ngoài bia ngắm còn được bọc một lớp áo giáp dày và nặng.

Trước khi đến giáo trường Dận Chân từng nói hôm nay chỉ cần bọn họ biểu diễn thật hay, sau khi kết thúc mỗi người sẽ có một trăm lượng bạc làm tiền thưởng. Mặc dù trước đó bọn họ chủ yếu luyện tập về tốc độ, không coi trọng độ chính xác. Nhưng nếu tỉ lệ trúng bia nhiều, Dận Chân còn có ban thưởng ngoài định mức nữa. Vì vậy lúc này tất cả hai mươi binh sĩ này đều trừng mắt nhìn bia ngắm trước mặt, hai mắt đỏ rực. Trong lòng bọn họ, trước mặt không phải bia ngắm mà toàn là bạc trắng cả đấy!

Dận Chân đảo chiều chiếc đồng hồ cát nho nhỏ. Thời gian cho chiếc đồng hồ cát nhỏ này chảy hết một lần cát cũng tương đương với thời gian cho kỵ binh công kích xuyên qua khoảng cách một trăm bước này. Dận Chân hô một tiếng: “Chuẩn bị!”, tất cả mọi người nín thở, tập trung tinh thần. Một tiếng hô “Bắn! kéo theo một đợt khói tỏa ra, mười người trong nhóm đã bắn xong, lập tức chuyển tư thế quỳ lắp đạn. Mười người còn lại cũng thực hiện động tác đồng đều và nhịp nhàng. Dận Chân lại phát lệnh, bóp cò! Lúc ấy, nhóm đầu tiên cũng đã nạp đạn xong. Đồng hồ cát chảy xong cũng là lúc vừa hoàn thành sáu lần bắn. Bia ngắm được mang tới để kiểm tra. Thành tích không tệ lắm, hơn một nửa phát đạn đã trúng bia, hơn nữa, đạn còn bắn xuyên bia ngắm đã được gia cố, điều này chỉ rõ khoảng sát thương của súng điểu thương kiểu mới còn vượt xa một trăm hai mươi bước. Điều này làm Dận Chân hết sức hài lòng.

Thực ra, ngay từ thời đại nhà Minh, sự phát triển về súng đạn đã thuộc vào hàng dẫn đầu trên thế giới rồi. Vả lại, có rất nhiều loại súng đạn không thua kém các nước phương Tây về tầm xa. Để giải quyết vấn đề tốc độ (một phút năm phát), tướng lĩnh thời Minh áp dụng chiến thuật ba hàng luân phiên. Tức là một loạt vác súng, một loạt châm hỏa, một loạt thả súng. Hàng thứ nhất bắn xong thì lui xuống hàng thứ ba vác súng, hàng thứ hai tiến lên vị trí của hàng thứ nhất để thả súng, cứ thay phiên phát xạ như thế. Còn triều Thanh lại đi giật lùi trên phương diện nghiên cứu súng đạn và sử dụng. Không những súng điểu thương không được sử dụng rộng rãi mà còn từ bỏ phương pháp bắn luân phiên kia, chỉ áp dụng kiểu bắn chậm chạp bắn hết một loạt rồi mới nạp đạn. Chất lượng súng điểu thương lại còn không sánh được với đời Minh nữa. Ở thời nhà Minh, tầm bắn xa nhất của súng có thể đạt tới khoảng trăm mét, còn đến thời Khang Hi đa số súng chỉ có tầm sát thương khoảng ba bốn mươi mét mà thôi. Cũng may, Dận Chân nhặt được bảo bối – chính là Đới Tử.

Thấy Dận Chân tươi cười bước ra, đám tướng sĩ ở đây tất nhiên cũng ùa tới như ong vỡ tổ, người nào người nấy nhao nhao trầm trồ khen ngợi, nịnh hót: “Tứ gia, ngài làm ta được mở rộng tầm mắt rồi. Tới giờ ta còn chưa nhìn thấy loại nào uy lực mạnh thế này đâu. Dùng cái này đối phó với thằng nhãi Cát Nhĩ Đan thì nó ăn đủ.”

“Đúng vậy, đây phải nói là tứ gia dạy dỗ tốt quá. Mấy thằng ranh con kia bình thường có thằng nào ra hồn đâu, Tứ gia mới dạy dỗ chúng nó năm ngày, khà khà, có tiền đồ.”

Dận Chân không để ý đến mấy lời này, hắn đi thẳng đến trước mặt Hải Ngọc và hỏi: “Hải tướng quân, được không?”

Hải Ngọc vừa cảm thấy may mắn thầm trong lòng, lại vừa bị chấn kinh bởi một màn mà mình vừa chứng kiến vừa rồi. Hắn là một tên quân nhân lão làng, mà người trong nghề nhìn cái là biết ngay là được hay không. Hắn đương nhiên có thể nhìn ra khả năng phát huy hiệu quả của loại súng này trên chiến trường. Tầm xa một trăm hai mươi bước, còn xuyên thấu giáp nặng, dù là kẻ kéo được cường cung như hắn cũng khó mà công kích liên tục được. Hải
Ngọc là kẻ thực tế, nghĩ đến đây lập tức vui lòng phục tùng mà quỳ xuống tạ tội, hắn nói: “Tứ gia, Hải Ngọc phục! Sau này, ngài bảo thao luyện Hỏa Khí Doanh này thế nào lão Hải ta không dám hai lời.”

Dận Chân vội vàng đưa tay đỡ hắn dậy và nói: “Hải tướng quân có thể nghĩ như vậy chính là phúc của Hỏa Khí Doanh ta rồi. Về sau, Dận Chân còn nhiều chỗ phải dựa vào ngài.”

Quay đầu, Dận Chân liền nhỏ giọng bảo Phí Dương Cổ: “Dận Chân có việc phải thương lượng với đại nhân.”

Phí Dương Cổ hiểu ý, lập tức ngăn mấy người còn định lôi kéo Dận Chân mà ca tụng kia lại: “Các tướng sĩ về doanh trại chờ lệnh, kẻ nào không đi xử lý theo quân pháp!”

Rốt cuộc, quân lệnh là lớn nhất, đám tướng sĩ ở đây bất đắc dĩ đành phải lui xuống, ai về doanh nấy.

Phí Dương Cổ hỏi: “Tứ gia có gì phân phó ạ?”

Dận Chân nhíu nhíu mày. Vừa rồi nhìn thấy uy lực của súng điểu thương kiểu mới, hắn vừa vui lại vừa lo. Hắn không khỏi nghĩ sâu thêm một tầng, vì sao một vũ khí lợi hại để giết địch thế này lại bị một người cực kì thích võ công là Khang Hi xếp xó? Trong này cố nhiên có ý giữ gìn nền thống trị của Mãn Châu, nhưng bây giờ, ngoài mối lo về Cát Nhĩ Đan ra có thể nói là quốc nội an ổn. Mối lo từ nước ngoài mặc dù vẫn còn tồn tại, nhưng đều là chút vấn đề nhỏ nhặt mà thôi, không ảnh hưởng đến đại cục. Còn có thể có nguyên nhân gì khác đâu? Nghĩ đến biên chế nhân sự trong Hỏa Khí Doanh mới thành lập này đều là người Mãn thuộc thượng tam kỳ, mà dẫu có như vậy, sau khi thành lập xong Hỏa Khí Doanh vĩnh viễn bảo vệ ở bên ngoài hành viên… Dận Chân chợt có một sự giải thích khác sâu hơn: Chẳng lẽ Khang Hi lại sợ có kẻ bắn lén mình?

Điều này dính dáng đến vấn đề yên tâm hay không yên tâm. Làm thế nào mới có thể khiến Khang Hi yên tâm sử dụng súng đạn, tiến tới việc đẩy mạnh mức phổ cập về súng đạn trong quân đội. Tự liên hệ đến những việc mình phụ trách khi quản lý hậu cần, lương thảo và quân giới, Dận Chân lại có ý tưởng mới.

Thế là Dận Chân hỏi: “Trước mắt trong doanh ta có bao nhiêu viên đạn? Súng điểu thương kiểu mới và đạn được quản lý thế nào?”

Phí Dương Cổ đáp: “Toàn doanh được cung ứng mười ngày đạn dược, dựa theo mỗi người một ngày dùng hai hộc, tức là ba trăm viên. Phủ Nội Vụ, Đô Ngu Ti có người chuyên phụ trách điều phối, đưa đến doanh trại lại do bên binh giới kiểm đếm và quản lý. Thuốc súng đến từ kho vũ khí bộ Binh lại được Thanh Lại Ti giám sát bộ Công chế tạo, cũng được giao cho bên binh giới bảo quản.

“Hử?” Dận Chân lo nghĩ, lại hỏi: “Thế bên binh giới xuất kho kiểu gì?”

Phí Dương Cổ đáp: “Nếu số lượng là hai mươi khẩu súng trở xuống, cùng với lượng cung cấp đạn và thuốc súng trong vòng một ngày thì tham tướng có quyền lĩnh. Còn cao hơn mức này, từ hai mươi đến năm mươi khẩu thì phải xin lệnh tham lĩnh. Năm mươi khẩu trở lên, phải xin thủ lệnh của chủ tướng giữ ấn.”

Dận Chân nói: “Dận Chân có một ý tưởng mới. Đầu tiên, súng điểu thương và đạn dược nhất định phải bảo quản riêng. Kho Võ Bị do phủ Nội Vụ xây phải được chia ra làm kho binh giới và kho đạn dược, có thể phỏng theo ngân khố của Hộ bộ hoặc kho của các tỉnh làm ví dụ, do thị vệ trông coi. Ba ngày trước khi chiến đấu, bên binh giới của Hỏa Khí Doanh có thể xin phủ Nội Vụ cấp phép đến kho Võ Bị nhận trang bị tương ứng. Mà lúc bảo quản súng điểu thương, thân súng và cò súng phải bảo quản riêng, đấy mới là kế vạn toàn.”

Phí Dương Cổ hơi sững sờ, hắn nghe ra được ngụ ý của Dận Chân, mặt mũi không khỏi hơi khó coi. Dận Chân để ý đến biểu cảm của Phí Dương Cổ, chỉ nói: “Phí đại nhân đừng lo lắng, không phải Dận Chân không tin được đại nhân và Hỏa Khí Doanh, chỉ là loại súng này có uy lực thật, Hỏa Khí Doanh lại gánh vác trọng trách bảo vệ thánh thượng, cẩn thận hơn chút cũng không sai đi đâu được. Nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, đến Dận Chân cũng không chịu trách nhiệm được đâu.”

Phí Dương Cổ ngẫm lại cũng không khỏi sầu lo đôi phần.

Dận Chân lại nói: “Đêm nay Dận Chân cùng đại nhân viết một bản tấu liên danh xin sửa lại chế độ bảo quản và cung ứng đạn dược của binh giới, không biết ý đại nhân thế nào?

Chú thích:

Chương này thực sự tiểu nữ đau đầu lắm. Vì không hiểu súng ống. T_T

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện