Tôi xem xong điểm thì ra ngồi ghế đá, Ly thấy tôi vậy cũng chạy ra chỗ tôi, cô ấy nói:
- Có chuyện gì à Long? Nhìn mặt cậu buồn thế.
- Không có gì đâu chẳng qua điểm không như kỳ vọng thôi.
- Điểm cậu thấp lắm à.
– Ly vừa buồn vừa nói.
- À không phải đâu điểm tớ cao lắm tớ còn là thủ khoa thứ hai của trường mà, tớ chỉ đang nghĩ xem ai là thủ khoa thứ nhất thôi.
- Tớ là thủ khoa thứ nhất này.
– Ly cười to, nói.
- Thật hả? Cậu lừa tớ à.
– Tôi đầy bất ngờ nói.
- Thật mà điểm tớ đây này.
Ly đưa ảnh chụp điểm của cô ấy cho tôi xem, thật không thể tin nổi ba môn đều 10 điểm.
Tôi há hốc mồm và không nói được câu nào, còn Ly thì cười như được mùa.
Một lúc sau, tôi và Ly được tuyên dương trước toàn trường vì là hai thủ khoa cao điểm nhất cả nước, chúng tôi được thưởng rất nhiều tiền và được nhiều người đến phỏng vấn.
Sau hôm biết điểm thì chúng tôi lại biết tin là được học cùng lớp, tôi thì biết chắc chắn sẽ cùng lớp nên tôi không ngạc nhiên cho lắm nhưng Ly thì lại rất vui, tôi đành phải giả vờ vui cùng cô ấy.
Trong dịp nghỉ hè, tôi có đi học thêm muay thái, taekwondo và các môn võ khác, ngoài ra vì để giấu kín chuyện học thêm võ với bố mẹ và Ly thì thỉnh thoảng tôi rủ Ly đi chơi.
Sau mấy tháng hè, tôi đã thành thạo hầu hết các môn võ đấy, tôi tự tin giờ có đông người đến đâu thì tôi cũng không sợ (chỉ sợ súng với vợ thôi).
Đến ngày nhận lớp, tôi không hào hứng cho lắm vì hầu hết đều là những đứa ở kiếp trước, cũng chả có gì thay đổi cả.
Nhưng lần này, tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ nói chuyện với những đứa trong lớp, giờ không còn là Long hay gục mặt xuống bàn nữa mà là Long vui vẻ.
Vì muốn Ly được vui nên tôi cố tình để cho điểm mình thấp hơn điểm của cô ấy và cô ấy đã đứng nhất lớp, Ly chắc cũng biết tôi cố tình làm vậy bởi vì lúc học cấp 2 tôi cũng làm như vậy và cô ấy cũng đã hỏi tôi:
- Cậu học giỏi hơn tớ mà sao điểm của cậu lại thấp hơn tớ thế hả?
- Biết đâu ấy, có lẽ cậu giỏi hơn tớ thật thì sao hay là tớ cố tình làm thế nhỉ.
Tôi quay mặt sang chỗ khác cười thầm.
Thấy tôi nói vậy, Ly nổi giận mắng tôi:
- Cậu trả lời thế hả, biết thế tớ đã không hỏi.
- Ơ kìa xin lỗi mà.
– Tôi làm ra vẻ mặt biết lỗi rồi nói.
- Lần sau cậu nhớ cho tớ biết câu trả lời đấy lần này tớ tạm chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
- Ừ chắc chắn.
(chắc chắn là không – tôi quay mặt ra chỗ khác nói thầm).
Ly hỏi đi hỏi lại tôi vào những lần tiếp theo, tôi vẫn trả lời như thế, cô ấy giận mà không làm được gì tôi, cô ấy quyết định không hỏi tôi nữa vì có hỏi cũng sẽ không nhận được câu trả lời vừa ý từ tôi.
Cũng may mà Ly quyết định không hỏi nữa, cô ấy mà hỏi nữa chắc tôi chết mất.
Đường từ nhà tôi đến trường đều phải đi qua nhà Ly nên mỗi ngày tôi đều đưa cô ấy đi học cùng.
Ly cũng rất vui vì mỗi ngày được cùng tôi đến trường mặc dù