Trận giải phẫu này từ ngày hôm qua chạng vạng vẫn luôn liên tục đến bây giờ, suốt hai ngày một đêm, bọn họ ba người đều không có chợp mắt, đặc biệt là Ngụy Anh, sức lực tiêu hao thật lớn, nhưng vạn hạnh chính là, giải phẫu thực thành công.
Đối với tin tức tốt này, Ngụy Anh tuy rằng sắc mặt trắng bệch như cũ, nhưng giữa mày hắc khí tan đi, thần sắc thư hoãn không ít.
Ôn Tình một bên băng bó miệng vết thương cho hắn, một bên dặn dò nói, "Phải chú ý hảo hảo tĩnh dưỡng nhiều ngày, mổ đan rốt cuộc đối với ngươi tổn hại rất lớn."
Băng bó xong, nàng lại xoay người đưa cho hắn một cái bình sứ nhỏ, "Đây là dưỡng sinh đan, mỗi ngày một viên, liên tục bảy ngày, đối với việc khôi phục thân thể ngươi có chỗ lợi, nếu đã để ta trị liệu ngươi, ngươi phải hảo hảo tịnh dưỡng cho ta, đừng ném mất tên tuổi y sư Kỳ Hoàng của ta."
"Đa tạ." Ngụy Anh cười nói, dựa vào trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi nửa canh giờ, đánh giá nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, quay đầu lại nhìn Giang Trừng trên giường ngủ yên lôi kéo xiêm y, đứng dậy liền phải đi ra ngoài.
Ôn Ninh vội vàng gọi lại hắn, "Ngụy công tử, ngươi hiện tại liền phải xuống núi sao?"
"Đúng vậy." Ngụy Anh một bộ dáng đương nhiên, vừa đi vừa nói, "Chờ hắn tỉnh, phát hiện ta không ở địa phương ước định chờ hắn, vậy nên làm sao bây giờ a."
"Nhưng thương thế của ngươi.." Ôn Ninh còn muốn nói cái gì đó, đã bị hắn đánh gãy.
"Ôn Ninh, Giang Trừng hắn..
Liền phải nhờ các ngươi." Ngụy Anh dừng lại bước chân, xoay người trịnh trọng mà đối bọn họ nói, "Ngàn vạn, ngàn vạn không cần nói với hắn chuyện mổ đan này, làm ơn."
Ôn Ninh còn muốn nói cái gì, lại bị Ôn Tình ngăn cản, nàng nhìn Ngụy Anh, sắc mặt ngưng trọng, "Ngươi yên tâm, ước định rồi chúng ta sẽ không nuốt lời."
"Cảm ơn." Ngụy Anh thở phào nhẹ nhõm, xoay người từng bước một xuống núi, nện bước thong thả, nhưng thực kiên định.
"Tỷ tỷ..
Ngụy công tử hắn vừa mới mới mổ xong đan, cũng chưa nghỉ ngơi tốt, thân thể suy yếu như vậy, sao lại cho hắn đi rồi?"
Xem đệ đệ ngốc gấp đến độ muốn rối lên, Ôn Tình thở dài, "Ngươi ngăn không được hắn." Nhìn thân ảnh Ngụy Anh một chút mà bị bóng đêm nuốt hết, nàng không khỏi nói, "Sự tình thế này, cũng không biết là tốt là xấu nữa."
"Ngụy công tử là người tốt." Ôn Ninh nhỏ giọng nói.
"Ngươi nha." Ôn Tình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ đến người nằm trên giường nọ, tự đáy lòng hy vọng Giang Vãn Ngâm người này đáng giá để Ngụy Vô Tiện làm như vậy.
Ngụy Anh cùng Lam Trạm yên lặng mà đi theo phía sau hắn, liền nhìn đến hắn đi vài bước đều không thể không dừng lại suy yếu hớp mấy ngụm khí, lại khôi phục thân trang như không có việc gì mà xuống núi.
Chỉ mới sang sáng sớm ngày mới, bóng đêm vẫn như cũ dày đặc, đường núi khó đi, Ngụy Anh không thể không tiểu tâm tiến lên.
Lam Trạm không nói một lời, con ngươi màu lưu li nặng nề mà nhìn Ngụy Anh, Ngụy Anh tim thắt lại, kéo thân mình hắn qua, dùng tay áp lên mặt Lam Trạm, nhợt nhạt hôn mấy cái, làm hắn phải nhìn mình, "Lam Trạm, Lam Trạm, ngươi nhìn xem ta."
Lam Trạm con ngươi nhạt màu liền như vậy nhìn hắn, rõ ràng thoạt nhìn vẫn là ý bình đạm không gần người, lại làm người khác cảm thấy ưu thương đến không nói nên lời.
Ngụy Anh trong lòng chua xót, "Ta còn rất tốt, ngươi xem, Lam Trạm, ta còn tốt." Hắn bắt đượctay Lam Trạm, để nó dán lên đan điền mình, "Ngươi sờ xem, Kim Đan ở đây, Giang Trừng không có việc gì, ta cũng không có đi mổ đan, ta hảo hảo."
"Là ta..
Không bảo hộ tốt ngươi." Sau một lúc lâu, Lam Trạm gian nan mà nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu như vậy.
"Lam Trạm.." Ngụy Anh còn muốn nói cái gì, không gian đột nhiên một trận vặn vẹo, một hồi lâu, bọn họ mới phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện chính mình lúc này chính là đang ngự kiếm