"Xem xong rồi?" Ngụy Vô Tiện thấy Ngụy Anh bộ dáng thất hồn như vậy, cười nhạo nói, "Ngươi cho rằng như vậy liền sẽ kết thúc sao?"
Không gian lại thêm một trận dao động.
Ngụy Anh ôm thân ảnh Lam Trạm cũng dần dần biến mất, hóa thành hư vô, chợt mất đi thân ảnh trong lòng làm Ngụy Anh trong nháy mắt kinh hoảng không thôi.
"Khụ khụ, khụ.
" Bên tai truyền đến tiếng vang làm hắn bỗng chốc xoay đầu qua một chút, "Lam Trạm.
.
"
"Lam Trạm" mặc một kiện y phục màu trắng đơn sắc, đang nỗ lực ngồi dậy, dựa trên đầu giường, một cái đứng dậy đơn giản như vậy khiến cho sắc mặt y càng thêm trắng bệch, một tia huyết sắc cũng tràn ra trên môi, có thể thấy được giới tiên mang đến vết thương rất nghiêm trọng, nhưng y lại bình tĩnh mà nhìn phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình thản, chẳng vui chẳng buồn.
"Nghe nói Di Lăng lão tổ thân tử đạo tan?"
Thanh âm không mấy hài hòa đánh vỡ một lát yên lặng này, Ngụy Anh tinh tường nhìn đến Lam Trạm trong nháy mắt cứng còng thân thể, đồng tử không khỏi mở to hơn, biểu tình nhìn như lãnh đạm kia nháy mắt bị đánh vỡ, hàn ý nhè nhẹ từ mắt cá chân thẳng xông lên trán.
"Hư.
" Một Lam gia đệ tử khác làm như bị hắn hoảng sợ, hạ giọng nói, "Ngươi đã quên đây là địa phương nào, chỗ ở Hàm Quang Quân đấy! Tông chủ nói qua không thể để Hàm Quang Quân biết đến, ngươi muốn bị phạt sao?"
"! "
Đệ tử nói chuyện phía trước như là sợ, "Thanh âm ta cũng không phải lớn như vậy đi? Hàm Quang Quân hẳn là không nghe được đi?" Thanh âm càng ngày càng thấp.
Hàm Quang Quân tu vi cao thâm, hắn thật đúng là không dám nói chắc Hàm Quang Quân không nghe được.
"Ngươi tốt nhất cầu nguyện Hàm Quang Quân không nghe được, bằng không liền chờ ai đến phạt đi, còn không mau đi.
"
"A, nga.
"
Không được, không thể để hai người bọn họ đi, cũng không biết là từ nơi nào có được sức lực, Lam Trạm nhẹ thở gấp một tiếng, lại là trực tiếp đứng lên, đem áo ngoài vội vàng mặc vào, ba bước làm hai mở cửa bước ra.
"Cạch" một tiếng, phía sau truyền đến thanh âm mở cửa làm hai người vốn định trực tiếp trốn nháy mắt dồn chân tại chỗ, trong đầu chỉ có một ý niệm: Xong đời!
"Ngụy Anh, làm sao vậy.
" Lam Trạm nhìn như bình tĩnh hỏi, tay rũ ở sau người lại gắt gao nắm chặt.
Hai người nhìn nhau, ngẩn ngơ giữa nói dối và nói thật một lúc lâu, cuối cùng vẫn là gia quy chiến thắng ý niệm trốn tránh, đem việc bao vây diệt trừ Loạn Táng cương nhất nhất nói ra.
Hai đệ tử xem bộ dáng Hàm Quang Quân ngẩn ngơ không nói, nội tâm càng thêm hoảng loạn, vội vàng từ biệt, tự đi lãnh phạt.
Bao vây tiêu trừ Loạn Táng cương, tứ đại gia tộc xung phong, Giang tông chủ đại nghĩa diệt thân, Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện bị vạn quỷ phản phệ, chết không toàn thây.
Một đám tin tức này làm đầu óc Lam Trạm ong ong không rõ, Giang Vãn Ngâm, hắn làm sao dám, làm sao dám làm như vậy.
Ngụy Anh, không được, ta muốn đi gặp Ngụy Anh!
Y triệu ra Tị Trần, đứng trên thân kiếm thân hình không khỏi lay động một chút, Ngụy Anh xem ở một bên kinh hồn táng đảm, sợ Lam Trạm sẽ rơi xuống, nhưng Lam Trạm thực mau liền ổn định thân hình, lập tức ngự kiếm liền hướng Loạn Táng cương mà đi, hắn muốn tận mắt nhìn thấy chân tướng!
"Vong Cơ!" Lam Hi Thần từ hai cái đệ tử kia biết được tin tức, liền lập tức đuổi lại đây, hắn nhìn đệ đệ ánh mắt kiên nghị, cười khổ nói, "Ta biết ngay ngươi biết tin tức nhất định sẽ đi.
"
"Huynh trưởng, chớ có ngăn cản ta.
" Ngữ khí bình đạm, lại ẩn ẩn lộ ra lệ khí.
"Ta sẽ không cản đệ.
" Lam Hi Thần thở dài một hơi, "Đệ muốn đi liền đi đi.
"
"Lam Trạm" hơi hơi gật đầu, cũng không quay đầu lại, hướng thẳng Loạn Táng cương mà đi.
Ngự kiếm tốc độ thực mau, Ngụy Anh bọn họ ở phía sau theo cùng cũng thực sự có chút vất vả.
Loạn Táng cương lúc này như tên, xơ xác hoang tàn, không hề có chút sự sống, Lam Trạm thu kiếm vào, thân thể trọng thương làm y khi đáp xuống đất không khỏi lảo đảo một chút, đi một bước, tâm hắn liền càng trầm một phân.
Y nhìn quanh bốn phía, y không phải chưa từng đến Loạn Táng cương, nhưng khi đó Loạn Táng cương, không nói sinh cơ bừng bừng, cũng không phải hiu quạnh thê lương như vậy.
Y ở trên núi đi rồi đi thật lâu, không tìm được một chút tung tích Ngụy Anh, tâm cũng càng ngày càng trầm, đúng lúc này, hắn nghe được thanh âm nỉ non rất nhỏ.
Như bắt lấy một sợi rơm cứu mạng cuối cùng, y kéo bước chân nặng nề, cõi lòng đầy mong đợi, lại phát hiện mình đã đến một hốc cây bị cháy.
Hốc cây không lớn, hẳn là công sức che dấu của Ngụy Anh, ánh sáng trong mắt hắn nháy mắt liền tắt, lại vẫn là duỗi tay đẩy vật che lấp hốc cây.
Nhìn đến thân ảnh trước mặt, Lam Trạm như rời vào hầm băng, là A Uyển, hài tử vẫn luôn dính hắn cùng Ngụy Anh, A Uyển một mình một người tại đây, đại biểu Ngụy Anh không rảnh chiếu cố hắn, chỉ có thể vội vàng đem hắn giấu đi.
Hắn ôm A Uyển ra, lại phát hiện tiểu hài tử nhiệt độ cơ thể cao dọa người, trong miệng còn lẩm bẩm nói.
"Tiện ca ca, A Uyển nóng quá.
" "Bà bà ngươi ở nơi nào?" "Có Tiền ca ca, ngô.
.
" "A Uyển thật là khó chịu.
" "Tiện ca ca.
.
"
"Lam Trạm" đôi mắt chua xót, hắn cẩn thận mà đem A Uyển ôm lấy, cuối cùng liếc mắt nhìn Loạn Táng cương một cái, nhấp chặt đôi môi, A Uyển sốt cao không thể lại trì hoãn, hít sâu một hơi, Lam Trạm