Editor: Cỏ
Bọn họ còn đang nói, lấy tình chế lý, ba người công kích một mình cô. Vân Lục mới đầu còn cự tuyệt, biểu đạt ý tứ, sau đó không hé răng, dựa vào sô pha, lạnh nhạt nghe bọn họ nói. Thái độ này, cự tuyệt nói chuyện, không đáp lại, giống y như trước kia có điều lại không nổi nóng.
Trình Kiều thấy thế, bắt đầu ngậm miệng.
Bà từ trước đến nay thông minh, EQ cao như vậy bà ta biết làm thế nào để thu phục lòng người.
Đặc biệt là lòng cha cô
Trình Tiêu thấy mẹ dừng lại, lập tức cũng ngậm miệng theo.
Vân Xương Lễ đau đầu thật sự, hắn nhìn nữ nhi bộ dáng lạnh nhạt, liền nhớ tới chén đũa bị đập vỡ, còn có đại náo thư phòng lần đó, trực tiếp ném ông một ngăn tủ, còn có một lần Vân Lục đi công ty tìm ông với khuôn mặt đen, nhân viên công ty chào hỏi cô, cô đều không để ý tới.
Trái lại Trình Tiêu, một đường lễ phép về đến nhà. Những nhân viên đó đều cho rằng Trình Tiêu mới là con gái ruột của ông.
Nghĩ vậy chút, ông cũng đen mặt, tay vẫn ôm lấy bã vai Vân Lục, "Lục nhi, lần này xác thật là xuất phát từ việc học của chị em con mà suy xét, con xem kết quả kiểm tra giữa kì của con...."
"Đúng không? Chạy qua chạy lại như vậy, thực vất vả, đối với côn cũng không tốt." Vân Xương Lễ vẫn là hạ giọng khuyên.
Nói đến cùng, đều là ý của Trình Kiều. Vân Lục chỗ nào không biết, vì muốn tống cô ra khỏi nhà mà Trình Tiêu cũng phải đi theo. A, đôi Phượng Hoàng giả này. Vân Lục đột nhiên duỗi tay, ôm cổ Vân Xương Lễ, "Ba....."
Cô mềm mại kêu một tiếng.
Vân Xương Lễ thân mình cứng đờ, Vân Lục ngay sau đó chảy ra hai giọt nước mắt, gắt gao ôm ông: "Ba, con không muốn ở ký túc xá, con muốn ở bên cạnh ba."
Cô hít mũi, mang theo khí âm, cả người mềm mại, vài phần ỷ lại, vài phần làm nũng. Con muốn ở bên cạnh mấy chữ, giống như rất cô độc.
"Được không? Con không muốn ở ký túc xá, con muốn được ở cùng ba."
"Ba, mấy năm nay con còn có thể ở cùng ba, lên đại học là phải đi ký túc xá, ba ~~~~" cô chôn ở cổ Vân Xương Lễ, cọ làm nũng.
Vân Xương Lễ lời bị mắc trong cổ họng, cúi đầu nhìn con gái trong lòng ngực, trong lòng chấn động.
Đúng vậy, chỉ còn lại có hai năm, con gái lên đại học muốn giữ cũng không giữ được, đến lúc đó tốt nghiệp đại học lại kết hôn, phải gả đến nhà người khác....
Trong lúc nhất thời, Vân Xương Lễ mềm lòng thành một đoàn, không tha hừng hực bốc cháy lên. Ông ôm chặt Vân Lục, nói: "Không được không được, ba ba cũng không bỏ được."
Lúc này, liếc mắt một cái cũng không nhìn Trình Kiều cùng Trình Tiêu.
Mà hai mẹ con bọn họ, ngồi đối diện trên sô pha, mắt lạnh nhìn dáng vẻ Vân Lục y như kỹ nữ.
Bàn tay hai mẹ con run rẩy, chảy máu.
Con mẹ nó.
Tiện nhân Vân Lục, càng ngày càng khó giải quyết.
*
Phòng bida tối tăm, đôi chân dài được bao phủ bởi quần jean màu xanh gác lên bàn trà, Giang Úc dựa vào sô pha, cúi đầu chơi di động, mũ choàng che phủ chỉ lộ ra cái cằm ương ngạnh, ngón tay thon dài ấn khung chat, soạn WeChat.
Giang Úc: Có đó không?
Thu hồi.
Giang Úc: Ngày mai muốn uống trà sữa không?
Thu hồi.
Giang Úc: Thích đánh bida sao?
Thu hồi.
Mẹ nó!
Ngón tay dừng lại, vẫn không nhúc nhích. Rũ mắt cũng vẫn không nhúc nhích, bên cạnh, Chu Dương đã đi tới, trong tay bưng dĩa nho, khom lưng nhìn thoáng qua, nhìn thấy ba tin nhắn đã thu hồi, nhịn cười, đem cái đĩa đưa cho Giang Úc, "Ăn chút nho? Tìm ý tưởng?"
Giang Úc động, đầu ngón tay cầm một trái, nhét vào trong miệng, lười nhác nhai. Nửa ngày, hắn cầm lấy di động, đưa lên môi, như là nghĩ tới cái gì, ấn giọng nói: "Cậu mặc váy màu vàng cũng không tệ lắm."
"Phốc ——" Chu Dương một ngụm nho phun ra.
Hứa Điện chà lau mắt kính, đuôi mắt thon dài mỉm cười: "Nghẹn nửa ngày nói một câu như vậy? Chậc."
Hắn cầm lấy di động, đeo mắt kính viền bạc, chán đến chết lướt, vài giây sau, hắn nhướng mày, "Hắc."
"Dụ gì?" Chu Dương thò lại gần, thăm dò nhìn.
Hứa Điện trên di động, Trình Tiêu đã phát lên vòng bạn bè, phỏng chừng quên chặn hắn.
Trình Tiêu: A a a a tôi sắp chịu không nổi, a a a a.
Chỉ phát tiết cảm xúc,nhưng Hứa Điện rất ít thấy Trình Tiêu nói như vậy, phía dưới rất nhanh có bình luận, phần lớn đều là đám nữ sinh thân thiết.
Đồng thời đồng thời: Như thế nào?
Ta cùng ngươi ở bên nhau: Làm sao vậy làm sao vậy?
Một quả chanh tiểu khả ái: Có phải em cậu lại làm chuyện gì?
Doraemon: Khẳng định là Vân Lục làm chuyện gì, có phải nó không chịu ở ký túc xá
Rất nhanh, Trình Tiêu trả lời Doraemon: Đó, không chịu ở ký túc, ôm ba nó vẫn luôn khóc vẫn luôn khóc, khóc đến không ngừng, khóc đến giống như tôi khi dễ nó.
Doraemon trả lời Trình Tiêu: Nghe như là kỹ nữ.
Đồng