Editor: Cỏ
"Loảng xoảng ——" Phòng học an tĩnh bỗng phát ra âm thanh.
Nữ sinh hơi chút giật mình, Giang Úc đột nhiên lui về phía sau, dựa vào trên bàn, xoa khóe môi, lạnh nhạt nhìn về phía kia mấy học sinh phát ra tiếng động.
Các bạn cùng lớp ôm nhau trong hoảng loạn, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại.
Thật là đáng sợ.
Giang Úc hôn trộm!
Hôn trộm a.
Vân Lục trong lúc ngủ mơ cảm giác có cái gì chạm vào môi mình, giống bông, lại mang theo một tia lạnh lẽo, một tiếng động lớn đánh thức cô. Cô mở to mắt, theo bản năng liếm môi dưới, rồi giương mắt mông lung lung nhìn Giang Úc.
Giang Úc dựa vào bàn, lười nhác, đầu ngón tay áp khóe môi, cũng nhìn cô.
Nhìn cô liếm khóe môi, đầu ngón tay càng dùng sức, đôi mắt nặng nề một mảnh.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Vân Lục duỗi tay sờ soạng khóe môi, nói: "Vừa mới có cái gì đụng vào môi tớ, rất lạnh."
Giang Úc: "... Nga."
Lạnh cái đầu cậu, để tôi hôn lại một cái, cậu liền biết nóng là gì.
Vân Lục chỉ là mơ hồ nói một câu, tầm mắt quét trên mặt bàn, nhìn một đống đề, cô lại lấy ra di động xem.
9 giờ rưỡi.
Cô muốn về nhà ngủ, chần chờ một chút, cô nhìn về phía Giang Úc.
Giang Úc còn duy trì động tác, hắn buông tay, nhướng mày: "Làm bài tập mà cậu ngủ hơn phân nửa thời gian, chỉ làm ba bài, nên phạt hay không?"
Vân Lục thực hổ thẹn: "Nên."
"Phạt cái gì?" Cô dừng một chút, lại hỏi.
Giang Úc nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận, hồi lâu, "Phạt gì cứ để đó, cậu ghi nhớ vào di động đi"
"Được."
Vân Lục lấy di động, lại nhìn Giang Úc, Giang Úc ôm tay, chân dài gác lên bàn, "Nhớ, cậu thiếu Giang Úc một cái phạt."
Vân Lục thật không biết phạt còn muốn thiếu, cô nghĩ nghĩ, lại cảm thấy là mình không đúng, người ta bởi vì cô ngủ chậm trễ không ít thời gian.
Vì thế, cô ngoan ngoãn ở ghi chú viết xuống.
29.10.2019 thiếu Giang Úc một cái phạt.
Cô không biết, bạn học xung quanh toàn vẻ mặt đồng tình mà nhìn cô.
*
Ra khỏi trường đã 10 giờ. Vân Lục cùng Giang Úc ở lại cuối cùng, những bạn học đó giống như bị ma đuổi, chạy nhanh biến mất, vì thế Vân Lục đi ra, Giang Úc theo sau, còn duỗi tay tắt đèn.
Vân Xương Lễ gửi WeChat cho Vân Lục, là một giờ trước.
Nói cô học xong gửi tin nhắn cho ông, ông đi đón, đêm nay Trình Tiêu không học tiết tự học buổi tối, cùng Trình Kiều ra cửa, đưa tài xế đi.
Vân Lục cúi đầu, trả lời.
Mới đánh được một chữ, di động đã bị người từ đỉnh đầu lấy đi, Vân Lục hai tay không còn, ngẩng đầu.
Giang Úc cầm di động cô, đứng trên bậc thềm, rũ mắt, nói: "Tôi đưa cậu về."
Cầu thang sáng lên, màu cam. Bóng hẳn buông xuống, tuấn lãng mà sắc bén, không rõ biểu tình, tim Vân Lục đột nhiên đập nhanh.
Cực nhanh, cô không kịp phản ứng.
Cô suy nghĩ, "Không được."
Đôi mắt hẹp dài của Giang Úc nhíu lại: "Tại sao?"
Hắn kìm nén cơn giận.
Vân Lục nghiêm trang: "Cậu ghét bỏ tiểu khu nhà tôi."
Giang Úc: "....."
"Tiểu khu nhà cậu vốn nên đập bỏ, còn không thể ghét?"
Mẹ nó.
Muốn bóp chết cô.
Vân Lục kinh hãi.
Không hé răng, cô duỗi tay, "Di động của tôi."
Giang Úc không cho, đưa lên cao, "Có bản lĩnh tới lấy."
Vân Lục nhìn di động trên tay hắn, thật rất cao, nam sinh cánh tay hữu lực, Vân Lục nhìn trong chốc lát, duỗi tay.
Khoa tay múa chân một chút.
Căn bản lấy không được, vẻ mặt cô vô tội nhìn hắn.
Giang Úc bất động, rũ mắt cùng cô đối diện.
Vân Lục dừng một chút, nhảy lên, chộp tay hắn, Giang Úc nhướng mày, không nghĩ tới cô còn có chiêu này, lập tức sau này lui một cái bậc thang, Vân Lục đuổi theo, lại nhảy lên, đầu ngón tay nắm áo đồng phục hắn, kéo xuống.
Giang Úc khóe môi lướt qua một tia ý cười, cùng cô giằng co.
Vân Lục cảm giác hắn đang đùa giỡn, bởi vì mỗi lần đến gần hắn lại giơ lên cao, sau đó cô rơi xuống đất, cánh tay hắn lại hạ xuống một ít.
Cô vẻ mặt ủy khuất: "Cậu thật phiền a.
Tiếng nói mềm, còn mang theo một chút nức nở, Giang Úc yết hầu ngứa ngáy, gắt gao nhìn cô, giây tiếp theo, cô lại nhảy lên, lần này.
Một tay cô nắm quần áo ngay eo hắn, tay còn lại giơ lên.
Cánh tay mảnh khảnh như là ôm hắn, Giang Úc vươn tay, chế trụ eo cô, khom lưng cúi đầu, duy trì động tác giơ di động.
Tiếng nói cực thấp, nói câu: "Cậu đang ôm tôi."
Sự ủy khuất và ảo não của Vân Lục đều đóng băng.
Cô mở to đôi mắt ngấn nước, nhìn trái phải, phát hiện.
Cô ôm eo hắn, tay hắn cũng để lên eo cô.
Nếu tay kia của hai người không ở trên không trung, liền hình thành một cái ôm.
Giang Úc cười một tiếng, bàn tay trên eo cô dùng chút lực, sau đó lại buông ra, đem điện thoại nhét vào trong tay cô.
Sau đó.
Bắt lấy cổ tay.
"Tôi đưa cậu."
Vân Lục bị động đi theo sau hắn, một cái bậc thang một cái bậc thang đi xuống, bất tri bất giác gương mặt có chút nóng. Cô chớp chớp mắt, cảm thấy náo đến sắp gây rắc rối.
Những người như Giang Úc sẽ không cùng cô có chút dính dáng gì.
Trong trường còn có những học sinh rãi rác dẫm lên ánh trăng rời đi, ký túc xá bên kia cũng đều sáng đèn, rửa mặt tiến vào giấc ngủ.
Giang Úc trực tiếp dẫn Vân Lục đi bãi đỗ xe, chiếc xe thể thao kiêu ngạo đậu ở cửa bãi đỗ xe.
Cửa hai bên tự động mở ra, Giang Úc ném cặp sách của lên phía trước xe, lên xe, cầm điếu thuốc, quay đầu lại quét mắt liếc cô một cái.
Vân Lục cầm cặp sách, yên lặng lên xe, ngồi xuống ghế phụ.
Dù sao chạy cũng chạy không thoát, cô thắt đai an toàn, gửi WeChat cho Vân Xương Lễ, nói bạn học đưa về.
Vân Xương Lễ trả lời một chữ: "Được."
Sau lại vui vẻ bổ xung: "Lát mời bạn vào nhà uống cốc nước."
Vân Lục: Không được, hắn không khát.
Vân Xương Lễ:......
Bên cạnh, Giang Úc bậc lửa, một bàn tay gác trên cửa sổ, khởi động xe.
Ầm ầm ầm rời khỏi bãi đỗ xe.
Vân Lục cầm di động, xem WeChat.
Không khí thực an tĩnh, cô ngẫu nhiên liếc hắn một cái, nam sinh hút thuốc, ánh sáng màu cam hơi lóe, ánh mắt trong đêm tối càng thêm sắc bén.
Trầm ổn giống một nam nhân thành thục.
Nếu như không nhìn vào đồng phục mà nói.
"Nhìn cái gì?" Giang Úc giọng nói mát lạnh thổi qua.
Vân Lục lập tức thu hồi tầm mắt, thành thật, "Tùy tiện nhìn xem."
Giang Úc đột nhiên rút điếu thuốc, liếc nhìn cô một cái.
"Nga? Tôi là người cậu có thể tùy tiện xem sao?"
Vân Lục thành thật trả lời: "Không thể."
Cho nên không nhìn.
Giang Úc: "......"
Tức chết tôi rồi!!!
Rất nhanh, xe đến tiểu khu Vân Lục, Vân Lục theo bản năng nhìn Giang Úc một cái, Giang Úc ném điếu thuốc, trong mắt đều là ghét bỏ chói lọi.
Vân Lục: "....."
"Vào nhà nhắn tin cho tôi." Cửa xe mở ra, Giang Úc nói.
"Ừm." Vân Lục gật đầu, cầm balo xuống xe, bên cạnh một chiếc màu đen xe, cửa sổ xe hạ xuống, Vân Lục vừa nhấc đầu nhìn thấy Trình Tiêu ngồi trên ghế phụ, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt rét run nhìn bọn họ.
Vân Lục sững lại.
Giây tiếp theo, Trình Tiêu ánh mắt khôi phục, xuống xe, mở ghế sau cười nói: "Em, trùng hợp ghê, lên xe đi."
Vân Lục suy nghĩ, lại thấy Trình Kiều quay đầu, ánh sáng không phải rất tốt, Trình Kiều cặp mắt kia trầm tĩnh như nước, một tia lãnh lẽo giấu ở sau lưng, bà mỉm cười: "Vân Lục, bạn cùng lớp đưa con về muộn vậy?"
"Ừm."
"Lên xe đi." Trình Kiều lại cười nói.
Trình Tiêu che đỉnh đầu, doanh doanh cười. Vân Lục nhìn xe này, là cha cô mới vừa mua, ghế sau đầy những cái gối của Trình Tiêu. Cô nhấp môi dưới, ngồi xuống.
Cửa xe đóng lại, Trình Tiêu mỉm cười quay đầu, muốn cùng Giang Úc nói lời cảm tạ: "Giang Úc, cảm ơn...."
Lại thấy nam sinh lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, hút thuốc, đôi mắt hẹp dài nặng nề nhìn cô, không nói, lại khí thế áp người, đôi mắt mang theo mấy phần cảnh cáo. Cổ họng Trình Tiêu giống như bị bóp nghẹt, lời nói trực tiếp chặt đứt.
Lòng bàn tay mu bàn tay lạnh cả người.
Cô gượng cười, lại hướng hắn gật gật đầu, tỏ vẻ thiện ý, mở của ghế phụ, ngồi xuống.
Trình Kiều nhìn nữ nhi tiến vào, lại nhìn chiếc xe thể thao bên ngoại, còn có nam sinh lái xe. Lê Thành là địa phương giàu có, ẩn núp rất nhiều danh môn thế gia, những danh môn thế gia này không chỉ là giàu có, càng có bối cảnh không thể nói.
Cành và lá tương xứng với nhau, tạo thành một trung tâm then chốt. Có chút gia tộc thế gia cường đại đến mức xoay chuyển đất nước, rung chuyển kinh tế.
Chỉ là, bọn họ đều rất kín đáo.
Nhưng kín đáo không đại biểu không người biết, làm người không dám nhìn tới là loại kiêng kị này.
Giang gia đó là thứ nhất.
Trình Tiêu đã từng cùng Trình Kiều nói qua, lớp học có bạn học nam, là con cháu Giang gia, Lê Thành thái tử gia chạm tay là bỏng.
Lúc này, nam sinh trong xe thể thao, hẳn là.
Chỉ là.
Nam sinh cư nhiên đưa Vân Lục trở về?
Trình Kiều âm thầm nắm chặt tay, cười đối Trình Tiêu nói: "Nói bạn học con chạy chậm một chút"
Trình Tiêu bắt lấy váy, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Nhưng cái gì đều nói không nên lời, Trình Kiều hạ mày, nhìn bóng dáng nữ nhi, trong lòng lan tràn hoảng loạn.
Cô chỉ hướng Giang Úc gật gật đầu, khởi động xe, vào tiểu khu.
Sau khi chiếc xe hơi màu đen chạy vào, bên ngoài xe thể thao mới ầm ầm khởi động, mang theo một cổ kiêu ngạo, không ai bì nổi rời đi.
Về đến nhà còn có một khoảng cách, xe thong thả chạy, Trình Kiều từ trong kính chiếu hậu nhìn Vân Lục ở ghế sau bấm di động, bà hơi hơi híp híp mắt.
Vân Lục dựa lưng vào ghế, di động tích một tiếng nhảy ra một cái WeChat.
Giang Úc: Ngốc tử.
Vân Lục:?
Giang Úc: Tới chưa?
Ngẩng đầu nhìn mắt ngoài cửa sổ, xe vừa lúc dừng lại, cửa sắt mở rộng ra, trong phòng đèn đuốc sáng trưng.
Vân Lục gõ chữ: Tới rồi, cậu chú ý lái xe.
Giang Úc: Cậu quản tôi?
Vân Lục: Không quản cậu, chỉ là dặn dò mà thôi.
Giang Úc:......
A!!!
"Em...." Trình Tiêu hô một tiếng.
Vân Lục cầm balo, xuống xe, Trình Kiều khóa kỹ xe, cầm túi nhỏ, hơi hơi mỉm cười, "Vân Lục buổi tối muốn ăn cái gì?"
Vân Lục có lệ trả lời, "Đều được."
Cô thấy hôm nay người giao hàng có gửi tin nhắn, cầm di động, hướng trong nhà đi nhanh, ba bước lên bậc thang.
Phòng khách thực sạch sẽ, Vân Xương Lễ đang uống nước, trong tay cầm một quyển sách, quay đầu nhìn lại: "Lục nhi, đã về?"
"Dạ."
Cô đổi giày, buông cặp sách, trái phải nhìn xung quanh.
Không thấy kiện chuyển phát nhanh.
Vân Xương Lễ hỏi: "Tìm cái gì?"
"Con đặt một bộ khung ảnh." Vân Lục nói, kêu dì Tiêu, dì Tiêu từ trong phòng bếp đi ra, nhìn cô, sững lại, Vân Lục lập tức hỏi: "Ảnh chụp của tôi đâu? Một cái khung ảnh rất lớn."
Dì Tiêu ánh mắt có chút lập loè, một hồi lâu nói: "Sau sofa."
Vân Lục lập tức đi đến sau sofa tìm, khung ảnh êm đẹp mà bày, cô thở một hơi, ngồi xổm xuống sờ người trong khung ảnh.
Kết quả, sờ đến một chỗ gập ghềnh, cô sửng sốt, một tay đem khung ảnh kéo ra, phơi bày dưới ánh đèn.
Vân Xương Lễ vừa quay đầu lại, nhìn trong khung ảnh cực đại một bộ sườn xám quen thuộc, lại hướng lên trên, gương mặt kia như bị rạch, nứt ra một ít.
Vân Xương Lễ sửng sốt: "Lục nhi, đây là Dương Yến?"
Vân Lục tay vuốt vết rách, một hơi đứng lên, gương mặt Dương Yến vốn dĩ tinh xảo như là bị người đánh một quyền.
Cô đột nhiên đứng lên, nhìn mẹ con Trình Kiều.
Trình Kiều nhướng mày: "Làm sao vậy?
Vẻ mặt vô tội.
"Đây là?" Bà đi tới, khom lưng xem, "Nga, là khung ảnh chuẩn bị treo ở lầu ba? Như thế nào biến thành như vậy? Dì Tiêu!"
Bà quay đầu lại trách cứ nhìn về phía dì Tiêu.
Dì Tiêu sững lại, biểu tình cứng đờ, nuốt nước miếng, nói: "Nhị tiểu thư, xin lỗi, buổi sáng