Editor: Cỏ
Giang Úc thấy cô tiêu sái trả lời, tức giận đến mức thở không ra hơi, Vân Lục bên này lại thu dọn đồ đạc, nhét vào túi vải, cầm túi vải xoay người liền đi, Lí Viên ở bên ngoài không kiên nhẫn chờ, liên tục gửi WeChat, đi được hai bước.
Giang Úc ở phía sau kêu: "Đứng lại."
Vân Lục cầm di động, quay đầu lại.
Giang Úc đôi mắt lạnh lùng cầm chìa khóa xe trên bàn, đứng lên, "Tôi đưa cậu đi."
"Không cần, bọn tớ ăn ở gần đây, bạn cậu còn đang đợi" Vân Lục tầm mắt nhẹ quét về phía Khâu Linh Thải, Khâu Linh Thải đưa cằm, một bàn tay lắc nhẹ túi xách, biểu tình vẫn là nhàn nhạt.
Thật lòng, Vân Lục không muốn đắc tội Khâu Linh Thải.
Nói xong, Vân Lục nhanh chân liền chạy.
Giang Úc đứng tại chỗ, cầm chìa khóa, xanh cả mặt.
Hồi lâu.
Khâu Linh Thải ngữ khí thực đạm: "Đêm nay cùng nhau ăn cơm?"
Giang Úc dựa vào bàn, hoàn hồn, lười nhác trả lời: "Không được, tôi cùng Chu Dương có việc."
"A?" Khâu Linh Thải nhẹ nhàng bâng quơ một câu, sau đó nói: "Ngày hôm qua nhận được một tấm ảnh, tớ muốn hỏi một chút, không phải cậu đi."
Nói, cô mở túi xách, từ bên trong lấy ra di động, mở khóa, click mở một tấm ảnh chụp, giơ lên phía trước.
Giang Úc cúi đầu, quét mắt một cái.
Ảnh chụp.
Là ảnh hắn hôn trộm Vân Lục.
Sườn mặt hắn, khuyên tai màu đen bên phải, Vân Lục nằm trên bàn, hồng nhuận tinh xảo, tóc trên đỉnh đầu rủ xuống, sợi tóc rối bay phất phơ, còn có môi hai người dán vào nhau, hắn hàm dưới căng chặt, nhìn ra được lúc ấy là khẩn trương.
"Là cậu đi?" Khâu Linh Thải lại hỏi.
Giang Úc đầu ngón tay chạm vào hạ màn hình, ở trên mặt Vân Lục lướt qua, "Là tớ."
Hào phóng thừa nhận.
Khâu Linh Thải thần sắc bất biến, thu hồi di động, "Tớ nghĩ cậu không thể nghiêm túc."
Giang Úc cười nhạo một tiếng, "Cậu nghĩ? Cậu là tôi?"
Khâu Linh Thải không hề hé răng, thong thả ung dung mà đem điện thoại thả lại trong túi, kéo khóa kéo, đứng lên, "Tớ đi phòng vẽ tranh."
Giang Úc không đáp.
*
Câu lạc bộ Tinh Không rất lớn, Vân Lục ở bên trong thiếu chút nữa lạc đường, vừa lúc ở ngoài cửa một phòng bida gặp phải Hứa Điện, Hứa Điện cười như không cười chỉ đường, cô mới chạy đi ra ngoài. Vừa ra đi, chỉ còn lại có ánh chiều tà, Lí Viên mặc quần yếm, ta nhét túi ngơ ngác ngửa đầu nhìn bảng hiệu.
Vân Lục lén lút từ phía sau che mắt cô, hạ giọng nói: "Tớ là ai?"
Lí Viên lặng yên xem thường: "Vân Lục, trên người cậu có mùi hương tớ vừa nghe liền biết."
"Hả, trên người tớ có mùi hương gì?" Vân Lục buông cô ra, lui về phía sau hai bước, siết túi vải.
"Không biết a, một mùi hương, ngọt thanh." Lí Viên suy nghĩ, duỗi tay câu tay Vân Lục, hai người xuống bậc thang, "Bên trong chơi vui không?"
"Giống nhau đi, tớ cũng không đi nơi nào, ở quán cà phê học tập."
Lí Viên hâm mộ: "Tớ cũng muốn đi vào nga."
Thẻ hội viên câu lạc bộ Tinh Không một cái khó tìm, hơn nữa không phải muốn làm liền có thể, là câu lạc bộ Tinh Không phát ra mời, mới có.
Điều kiện nhà Lí Viên cũng rất tốt, nhưng cùng Vân gia giống nhau, đều không được mời.
Vân Lục: "Kia làm sao bây giờ nga?"
Cô cũng không dẫn Lí Viên vào được.
Lí Viên cười hắc hắc, kéo Vân Lục hướng con đường nhỏ rợp bóng cây, nói: "Lần sau Úc ca dẫn cậu vào, cậu gọi tớ..."
"Vậy đi."
Chỉ có thể như vậy.
Vân Lục gật đầu. Lúc này Lí Viên thao một tiếng, đem điện thoại đưa cho Vân Lục xem.
Trình Tiêu đã đăng lên vòng bạn bè.
Tổng cộng hai bức ảnh.
Một bức là thẻ hội viên câu lạc bộ Tinh Không màu lam, một bức là cô ta ở câu lạc bộ Tinh Không tự chụp, nhưng cô ta tự chụp còn chưa tính.
Phía sau là phòng bida, Giang Úc, Chu Dương, Hứa Điện ba người đều ở đó, bọn họ ba người dựa vào bàn bida, đang nói chuyện.
Lí Viên dùng sức phóng đại hình ảnh.
Kia ba cái tuấn soái nam sinh là bọn họ không sai. Hứa Điện mặc áo màu đen đội mũ choàng, quần jean lam. Chu Dương là quần dài cùng áo màu đen, Giang Úc áo sơmi màu trắng và quần đen dài.
Ba người khí chất xuất chúng.
"Cậu ở bên trong không thấy chị cậu sao?" Lí Viên phẫn nộ buông di động, hỏi cô.
Vân Lục thu hồi tầm mắt, "Không."
Ở phòng bida cô còn nhìn thấy Hứa Điện, nhưng không thấy Trình Tiêu.
"Haizz, được rồi đi thôi." Lí Viên cất đi động, không tiếp tục hỏi.
Vân Lục cầm di động, nhẹ quét vòng bạn bè, mới nhất là Trình Tiêu. Cô dừng một chút, tuy rằng nhìn như đời này Trình Tiêu cùng Giang Úc không có giao thoa, nhưng cũng chỉ là nhìn như mà thôi, nếu bọn họ có liên quan, kia cũng không có biện pháp.
Cô thở hắc một hơi, lại nghĩ tới Khâu Linh Thải, hy vọng Khâu Linh Thải có thể ghen, gặp Trình Tiêu ra oai phủ đầu.
Gần câu lạc bộ Tinh Không có rất nhiều trung tâm thương mại, Vân Lục cùng Lí Viên hai người chọn một nhà hàng Beef steak ăn tối, vừa lên bàn, Lí Viên liền hỏi Vân Lục chuyện phát sóng trực tiếp.
Vân Lục vừa ăn salad hoa quả, vừa giải thích, Lí Viên mở to hai mắt, "Vậy mẹ cậu..."
"Mẹ cậu làm thiết kế nga?"
"Ân."
"Thật là lợi hại, bất quá tớ vào quá muộn, chỉ nhìn được một chút." Lí Viên chỉ là lên xem video ngắn, sau đó không cẩn thận click vào, liền nhìn thấy Vân Lục ở nơi đó phát sóng trực tiếp, cô lúc đầu còn chưa tin đâu.
"Vậy cậu biết ai báo cáo không?"
Vân Lục gật đầu.
"Có phải cái tê Giang * thổ hào?"
Vân Lục cảm thấy thần kỳ: "Là, sao cậu cảm thấy sẽ là hắn?"
Lí Viên buông tay: "Đoán."
Cô lau sốt cà chua ở khóe môi, nói: "Tối nay tớ giúp cậu tra tra Giang * có lai lịch gì."
"Được."
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn, Lí Viên theo rất nhiều minh tinh, trong chốc lát cái này trong chốc lát cái kia, lôi kéo Vân Lục.
Nói đến Tần Nguyệt, lại nói đến vài lưu lượng mới. Vân Lục chần chờ nói: "Tần Nguyệt về sau lại ẩn hôn."
"Cái gì?? Ẩn hôn??" Lí Viên không dám tin, "Sao cậu biết?"
Vân Lục khụ một tiếng, suy nghĩ một chút, nói: "Đoán."
Lí Viên: ".... Tớ đánh chết cậu a. Hắn sao có thể ẩn hôn."
Cô thực mau thả lỏng lại, lập tức cùng Vân Lục nói nữ nghệ sĩ khác, Vân Lục ngoan ngoãn mà nghe, không phát ra một chút thanh âm.
Giới giải trí phong vân vạn biến, trừ bỏ những thành phần đặc biệt có thể đi đến cuối cùng, còn lại đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Vân Lục lúc này mới chân thật cảm giác được chính mình trọng sinh.
Nguyên lai tương lai của nhiều người như vậy cô đều biết a.
Tỷ như Tần Nguyệt ẩn hôn, Mạnh Oánh hỏa đến xuất ngoại, còn có Hứa Khuynh đắc tội ông chủ một công ty, bị cưỡng bách kết hôn v...v....
Quá nhiều quá nhiều.
Bất quá kia đều không quan hệ.
Cơm nước xong từ nhà hàng đi, đã 8 giờ hơn. Tài xế nhà Lí Viên đến đón, thuận tiện đưa Vân Lục về nhà. Tới trong nhà, đã 9 giờ rưỡi, mẹ con Trình Kiều cùng Vân Xương Lễ đều ở, nghe thấy Vân Lục trở về, Trình Kiều cười thăm dò: "Vân Lục đã về rồi?"
Vân Lục không muốn trả lời, nhưng vẫn có lệ mà lên tiếng, cô đổi dép lê, di động vừa lúc tới WeChat, là Giang Úc.
Giang Úc: Về chưa?
Vân Lục dừng lại, lười đánh chữ, ấn giọng nói, đang muốn nói, liền nghe được Vân Xương Lễ cười nói: "Trình Tiêu, con giỏi quá."
Cô hướng phòng khách nhìn qua.
Trình Tiêu đỏ mặt, đôi mắt lượng lượng, trước mặt cô đặt một tấm thẻ hội viên câu lạc bộ Tinh Không. Cô nhấp môi dưới: "Con cùng bạn học nói một tiếng, hắn liền cho con mượn, thúc thúc, thẻ hội viên câu lạc bộ Tinh Không chú cầm đi dùng đi, thứ tư trả lại cho bạn học."
Vân Lục nhớ tới, mấy ngày hôm trước Vân Xương Lễ vẫn luôn tìm quan hệ mượn thẻ hội viên câu lạc bộ Tinh Không, hắn muốn chiêu đãi một vị khách quý rất quan trọng, liền sáng ăn hôm đó lúc ăn sáng, Vân Xương Lễ nhợt nhạt nói hai câu, Trình Tiêu... Liền lấy tới.
Trình Kiều mỉm cười đảo trà, nói: "Trình Tiêu thật có lòng, con bé vừa được biết anh vì cái này nhọc lòng, liền muốn giúp một chút."
"Trình Tiêu quan hệ vẫn luôn rất tốt, cho nên có thể mượn được cũng không hiếm lạ." Trình Kiều bưng trà đưa cho Vân Xương Lễ, Vân Xương Lễ gật gật đầu, nói: "Ân, quan hệ của Trình Tiêu thật sự rất tốt, con bé lương thiện lại thích giúp đỡ mọi người, hẳn là."
Trình Tiêu khiêm tốn lắc đầu.
Vân Xương Lễ khóe môi mang cười, lại thấy Vân Lục vẫn luôn đứng tại chỗ, vẫy tay: "Lục nhi, lại đây, buổi tối ăn cái gì?"
Phòng khách đèn đuốt sáng ngời, Vân Lục đứng một chỗ lại có chút tối tăm, cô an tĩnh nhìn ba người phòng khách, nhìn Trình Tiêu mặt thẹn thùng, Trình Kiều mặt ôn nhu, Vân Xương Lễ mặt tán thưởng.
Đời trước Trình Tiêu đến Giang gia, giúp Vân Xương Lễ xử lý một việc khó giải quyết, Trình Tiêu cũng là biểu tình này, thẹn thùng, khiêm tốn, chỉ có cặp mắt kia, mang theo ẩn ẩn đắc ý nhìn cô.
"Em, lại đây uống trà, hôm nay cùng Lí Viên đi ra ngoài a? Chị ở trên đường có nhìn đến Lí Viên." Trình Tiêu nhìn Vân Lục vẫy tay, cô ngồi đoan chính, mặc váy dài trắng, giống một chị gái ôn nhu.
"Còn ngốc đứng đó làm gì?" Vân Xương Lễ lại hỏi.
Vân Lục đột nhiên có chút mệt, cô không muốn đi qua nghĩ một đằng nói một nẻo mà cười, kéo túi vải, nói: "Con có chút mệt, lên lầu trước."
Nói xong, cô liền lướt qua phòng khách lên lầu.
Vân Xương Lễ cười thanh, "Đứa nhỏ này."
Trình Kiều ôn nhu nói: "Nghe dì Tiêu nói, buổi chiều liền đi ra ngoài, chơi đến giờ này mới về, khẳng định là mệt mỏi."
Trình Tiêu lại nói: "Ở trong trường học, có bạn học giúp em ấy học bổ túc, thành tích rất nhanh sẽ tăng lên."
Vân Xương Lễ cười nói: "Trình Tiêu, vất vả cho con ở trong trường học chiếu cố nó."
"Thúc thúc, đây đều là việc nên làm."
Cầu thang không có cách âm, dưới lầu đối thoại một chữ không lọt đi vào tai Vân Lục, không khí ấm áp tựa như đi theo bay lên, va chạm vào Vân Lục làm cô biết Trình Tiêu Trình Kiều có bao nhiêu thủ đoạn. Đi đến lầu ba, Vân Lục ngồi ở một bên trên ghế nhỏ, ôm đầu gối, nhìn ngoài cửa sổ.
Cô nhớ Dương Yến.
Cũng nhớ khoảng thời gian trước Dương Yến cùng Vân Xương Lễ chưa ly hôn.
Đáng tiếc, thời gian không quay lại được.
Cô vùi đầu ở đầu gối ngây người một hồi, cảm giác chính mình mấy ngày hôm trước xé bức, lại vô dụng. Phụ thân lại bị thu mua.
Trình Tiêu dùng một tấm thẻ hội viên câu lạc bộ Tinh Không đoạt lại một chút tín nhiệm.
"Nhị tiểu thư, buổi tối muốn uống...." Âm thanh dì Tiêu từ dưới lầu truyền đến, Vân Lục cầm túi vải đứng lên khỏi ghế, hướng trong phòng chạy tới.
Mới vừa ngã vào trên giường, Tiêu dì liền gõ cửa.
"Nhị tiểu thư, buổi tối muốn uống tổ yến không?"
Vân Lục nhấp môi, một bên chải tóc một bên trả lời: "Không ăn, tôi tắm rửa muốn ngủ."
"Được."
Dì Tiêu ở cửa tạm dừng một hồi, mới xoay người rời đi, mới vừa rồi bà ở trong phòng bếp nhìn thấy nhị tiểu thư đứng ở cửa trên mặt mang theo một chút lạnh nhạt, cái loại lạnh nhạt này giống như vừa trãi qua một đời, dưới lầu, lão gia ba người còn đang nói chuyện phiếm.
Ấm áp, tiếng cười, phảng phất Trình Tiêu mới là nữ nhi của lão gia. Dì Tiêu nhất thời không biết có tư vị gì, đại khái là có chút