Editor: Phương
Vân Lục: Tớ nhắn nhầm rồi.
Giang Úc: Cậu nghĩ tớ tin cậu chắc?
Tin nhắn mang theo tức giận.
Vân Lục cũng không nghĩ sẽ nhắn lại, cô đi lên taxi một đường đi về căn hộ.
Đoạn thời gian này nước Anh đang chuẩn bị đón lễ Giáng Sinh nên rất náo nhiệt.
Cô vào đến nhà liền nằm trên giường ngủ một giấc, căn nhà này đã trở thành nơi mà cô yên tâm nhất, khi ở Lê thành không quen ngủ được rất ít, về đến đây chỉ muốn nằm lăn ra ngủ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, điện thoại ở mép giường đổ chuông,Vân Lục từ trong ổ chăn duỗi tay, đưa điện thoại kéo vào trong chăn, mơ màng mà gọi một tiếng.
Mới vừa tỉnh ngủ, tiếng nói mềm nhẹ.
Bên kia, Giang Úc nghe thấy âm thanh ấy lửa giận bay đầy trời cũng bay đi phân nửa, nhưng thanh âm vẫn tỏ ra ương ngạch: "Mới vừa tỉnh ngủ?"
"Đúng vậy, ở Lê Thành không được ngủ ngon, sau khi xuống máy bay đã ngủ tới tận bây giờ."
Vân Lục mặt chôn ở trên gối đầu, tóc rối tung, lười nhác mà trả lời.
Giọng nói giống như làm nũng.
Giang Úc ngậm thuốc lá nửa ngày không nói chuyện.
Cửa bị đẩy ra, trợ lý ôm văn kiện đang định nói chuyện, đã thấy thiếu gia Giang Úc cả người giống như bị đóng đinh, hắn chân dài để lên trên sàn nhà,một tay chống đầu gối, dáng ngồi giống y hệt đại ca xã hội đen.
Nhưng lại không di chuyển một chút nào, làm cho trợ lý rất sợ, không biết phải làm thế nào, Giang thiếu gần đây tiếp nhận rất nhiều chuyện của công ty.
Ra oai phủ đầu mấy người khác.
Lặp đi lặp lại.
Không ít người sợ hắn.
Đôi mắt kia chỉ cần liếc ai đó một cái cũng làm họ phát run, cho nên trợ lý lúc này cũng sợ, đứng trơ ra, cửa cũng không dám gõ.
Không biết mình sẽ phải đứng đợi bao lâu.
Nghe thấy thanh âm của lão đại ho một tiếng, ôn nhu mà nói: "Mệt lắm sao, ngủ tiếp đi, ngủ tới ngày mai luôn cũng được."
"Ngủ nhanh nhé, ngoan...."
Nói xong, Giang thiếu gia còn nhìn điện thoại, ngậm thuốc, bộ dạng giống như nghĩ cái gì đó.
Sau đó.....sau đó, môi mỏng của hắn lại hôn lên điện thoại.
Trợ lý trực tiếp té xỉu.
Có phải tôi đã nhìn thấy thứ không nên thấy rồi không T.T.
Vân Lục còn đang rất buồn ngủ, bên kia chàng trai lại đột nhiên dịu dàng khiến cô mềm nhũn, câu nói ngoan cuối cùng của Giang Úc làm cô sửng sốt.
Trong trí nhớ của Vân Lục chỉ có cha và mẹ là nói với cô câu này thôi.
"Vâng, Được, tớ ngoan." Vân Lục ngoan ngoãn đáp.
Nói xong, liền cúp điện thoại.
Lật người, cầm điện thoại tiếp tục ngủ.
Một giấc này, ngủ thật sự lâu, Vân Lục lại lần nữa tỉnh lại, bên ngoài trời tối, cô ôm chăn ngồi ở đầu giường, nhớ lại hình như lúc mơ màng Giang Úc có gọi điện thoại đến.
Hắn ở trong điện thoại nhẹ giọng nói ngoan.
Vân Lục đột nhiên cảm thấy mềm lòng, bước xuống giường, mở vali ra từ bên trong lấy ra một cái túi màu đen, đặt ở dưới chân giường,cầm lấy điện thoại chụp một bức ảnh chỉnh sửa một chút, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Vân Lục: Ngoan.
[Hình ảnh]
Lý Viên: mẹ nó? Túi xách?
Viên: Má ơi, đây là của hãng đó hả? A a a a a tớ cũng muốn,cậu có phải hay không muốn tặng tớ..
Vân Lục trả lời Lý Viên: Không được.
Lý Viên trả lời lại Vân Lục: Hả, hẹn ngày gặp lại.
Thành Ly: Cô giáo?
Hứa Điện: Chậc, hóa ra là cái túi đấy lại ở đây.
Chu Dương: Hứa Điện, cậu cho rằng cái túi sẽ ở đâu?
Giang Úc: Chậc.
Mới vừa bình luận xong, đã thấy bài đăng đã bị xóa,Giang Úc ngẩn ngơ, lập tức gửi WeChat cho Vân Lục.
Giang Úc: Tại sao lại xóa?
Vân Lục: Khoe vậy thôi.
Giang Úc:..... Cậu mẹ nó mới khoe được 3s ???
Vân Lục: Gương mặt tươi cười...
Giang Úc:......
Tức đến hộc máu.
Vân Lục cất túi,đem quần áo treo vào trong tủ.
Sau một lúc bận rộn, cô nghe thấy bên ngoài có âm thanh dì bảo mẫu đang nấu cơm, Vân Lục cầm lấy điện thoại gọi cho Vân Xương Lễ.
Gọi một lúc lâu nhưng đầu bên kia cũng không nhận.
Trước kia Vân Xương Lễ chỉ cần nhìn thấy cô gọi đều sẽ nhanh chóng nhận, đoán chừng là đến bây giờ vẫn còn đang giận cô.
Vân Lục bĩnh tĩnh mà tiếp tục gọi, mười phần kiên nhẫn.
Một lát sau, đầu bên kia mới nghe máy, Vân Xương Lễ không nói gì, Vân Lục mở đầu nói: "Cha, sức khỏe của cha tốt hơn chưa?"
"Con vẫn biết cha là cha của con à?" giọng Vân Xương Lễ cao lên.
Vân Lục giọng điệu bình tĩnh: "Con biết, con biết cha bị dị ứng tôm với rượu vang, biết cha thích cà vạt màu đen, thích ăn bánh cuốn trứng muối, thích xe Volvo...."
Vân Xương Lễ nghe được mấy chữ dị ứng tôm với rượu vang, ngay lập tức chột dạ.
Biết rõ uống rượu với ăn tôm sẽ bị dị ứng mà ông ta vẫn ăn, chỉ bởi vì muốn Vân Lục trở về.
Những chi tiết sau, Vân Lục mỗi cái đều nói rất chính xác, Vân Xương Lễ nghe thấy,tức giận vơi đi rất nhiều.
Nhưng giây tiếp theo, ông ta lại nghĩ về việc mình mong chờ Vân Lục về nhưng cô không về,bực bội nói: "Con về nước nhưng sao lại không về nhà?"
"Cha còn cảm thấy nhà kia là nhà của con sao? Cha có con trai, con gái, còn có cả một người vợ mới,con tại sao phải về?" Vân Lục nhìn bên ngoài cửa sổ, nhàn nhạt mà hỏi lại.
Vân Xương Lễ lập tức một câu cũng không nói ra khỏi miệng được.
"Cha, cha không sao thì tốt rồi, tạm biệt." Nói xong, Vân Lục trực tiếp cúp điện thoại, cũng không nói cho Vân Xương Lễ biết cô đã về Anh.
Bên kia.
Vân Xương Lễ nắm chặt điện thoại, nửa ngày không nói chuyện, tâm tình phức tạp.
Lúc này, đứa bé đang ngủ ở giữa hai người họ, từ bên cạnh bò lên trên chân ông ta, đứa bé túm lấy quần áo ngửa đầu nhìn ông ta.
Nhìn thấy cặp mắt sáng của đứa bé, tình cảm của Vân Xương Lễ đối Vân Lục lại phai nhạt một ít, ông ta duỗi tay ôm đứa bé, bên cạnh Trình Kiều thò tay qua,hỏi: "Vân Lục?"
Vân Xương Lễ không nói.Trình Kiều nhìn ông ta vài giây, lại nhìn đứa bé.
Bà ta cũng không nói nữa, chỉ là ôm cả hai người.
Vân Lục thật là xuân phong thổi lại sinh*. ( Một câu trong thơ của Bạch Cư Dị, ý là mãi mãi sinh sôi nảy nở)
Làm thế nào cũng không đứt được, đơn giản là trong lòng Vân Xương Lễ đối đãi với Vân Lục hoàn toàn khác mẹ con bà ta.
Bà ta cũng không dám tưởng tượng nếu mình không có đứa con trai níu kéo lại thì có khi Vân Lục đã nghiền hai mẹ con bà ta thành tro.
Điện thoại ở tủ đầu giường vang lên, Trình Kiều nghiêng người, nhìn sang
Là tin nhắn WeChat.
Người gửi là Khâu Quyến Đông: Ngủ rồi sao? Chị,con chị ngủ rồi sao?
Nhìn thấy tin nhắn, Trình Kiều sắc mặt tái mét, lập tức xóa WeChat đi.
Đem điện thoại để ở dưới gối, tim trong lồng ngực đập nhanh, quay đầu nhìn lại thấy Vân Xương Lễ vẫn đang cùng con chơi đùa, trên mặt hai người đều mang theo ý cười, bé trai còn đang cười khanh khách.
Các ngón tay của Trình Kiều dưới gối mới thả lỏng đôi chút.
*
Nước Anh năm nay mùa đông không có tuyết nhưng vẫn rất lạnh, Vân Lục bắt đầu chuẩn bị bảo vệ luận án cùng luận văn, thành tích của cô cũng không phải thuộc dạng đứng đầu,chỉ có thể xem là tạm được.
Bên này có quá