Editor : Phương
“ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”
Phòng bida im lặng vài giây,sau đó Chu Dương tuôn ra một tràng cười to:" tớ chết mất, Úc ca, phải chi mấy vị thiên kim yêu thầm cậu nhìn thấy được dáng vẻ này của cậu, trời ạ, ha ha ha....”
Nói xong Chu Dương còn đứng dậy, giơ điện thoại ra muốn chụp ảnh
Giang Úc đen mặt, nhìn Vân Lục: “Đỡ anh đứng dậy....”
Vân Lục chạy nhanh tiến lên, ngoan ngoãn mà lấy máy tính bảng trên đỉnh đầu của hắn, sau đó đỡ Giang Úc đứng dậy, đem hắn ra sau lưng, chắn trước mặt Chu Dương, duỗi tay chặn lại camera điện thoại.
“Đừng chụp, đừng chụp.”
Vân Lục hôm nay mặc một chiếc váy sáng màu, ở trước mặt ba chàng trai cao lớn, nhỏ bé đến nỗi không đáng kể, còn chắn ở trước mặt Giang Úc, bàn tay trắng nõn liên tục quơ quơ.
Chu Dương cười đủ rồi, cầm điện thoại cười nhìn cô, sau đó giương mắt nhìn về phía Giang Úc.
Tay Giang Úc để ở trên vai Vân Lục,vài giây sau, tay trượt xuống, từ phía sau ôm lấy cô, kiêu ngạo mà nhìn lại Chu Dương :" Như thế nào? Ghen tị không?".
Chu Dương cười to :" Không có."
Nói xong, anh ấy xoay người lại ngồi xuống sô pha.
Vân Lục thở dài nhẹ nhõm một hơi,bắt lấy tay của Giang Úc, Giang Úc cụp mắt xuống, nhìn cô, cho tới tận bây chưa có ai bảo vệ hắn như vậy, cảm giác rất mới mẻ.
Phòng bida ánh sáng rất yếu, làm Vân Lục không được tự nhiên :" Anh….."
Giang Úc lười nhác trả lời: “Chuyện nhà em đều do anh làm, Hotsearch cũng là anh nâng lên, nhưng mà chuyện cổ phiếu rớt giá không liên quan gì tới anh. Còn có đồ ăn vặt linh tinh gì đấy, em muốn trách thì phải trách mấy em trai của em có quá nhiều fans, vì thế trong lúc họ tức giận, đơn đặt hàng bị hủy vô số.”
Một hơi nói hết.
Những chuyện Vân Lục muốn hỏi đều đã rõ ràng.
Cô nhỏ giọng mà ừ một tiếng, “Cái... Cái người * kia là anh sao?”
“Đúng vậy, ngoại trừ bạn trai của em, còn có ai có cái bản lĩnh này?” Giọng điệu vô cùng tự tin.
Hai chàng trai bên phía sopha nghe xong, cười nhạo một tiếng.
Vân Lục lúc này mới ý thức được, phòng bida còn có người khác, cô nhanh chóng kéo tay của Giang Úc ra, hắn buông cô ra,nắm tay cô đi về phía sopha.
Chu Dương đứng dậy khỏi vị trí, ngồi xuống bên cạnh Hứa Điện, Hứa Điện từ trong đám bài ngẩng đầu lên, cười mỉa mà nhìn bọn họ một cái nói:" Tiểu bạch thỏ, nếu hiện tại cậu muốn đi Vân thị, là một cơ hội tốt đấy.”
“Hả?” Vân Lục ngồi xuống, liếc nhìn Giang Úc một cái, Giang Úc lấy từ trong hộp thuốc ra một điếu thuốc lá, khom lưng châm thuốc, sau đó mới nói :" Đúng vậy."
“Hiện giờ Vân thị đang rung chuyển, đúng là một cơ hội tốt để đổi người, em chỉ cần ổn định toàn bộ công ty, xử lý vài chuyện ổn thỏa, thì có thể kéo cha em xuống đài rồi." Giang Úc thở ra một hơi, khói thuốc bốc lên nghi ngút, làm mặt hắn mờ mịt.
Vân Lục sau khi nghe xong.
Tự hỏi mình,cũng cảm giác đây là một cơ hội tốt, dừng một chút cô nói :" ngày mai em bắt đầu đi làm?"
Giang Úc ngồi thẳng thân mình, ngồi sát vào Vân Lục “Được.”
Hắn nghiêng thân mình, cánh tay vòng tay ra sau ôm tay Vân Lục, nhướng mày nhìn cô.
Vân Lục đỏ mặt, dựa vào sô pha, đối diện với hắn, đôi mắt hẹp dài của hắn mang theo một chút ý cười, Vân Lục bị nhìn đến cả người đỏ rực lên,tầm mắt không biết nên nhìn đi đâu mới phải thì thấy thuốc sắp cháy đến tay hắn, cô cầm lấy tay Giang Úc nói :" Hút nhanh lên, sắp cháy rồi kìa".
Giang Úc cười xấu xa, hắn rời đi trong chốc lát, đem thuốc lá dịu vào gạt tàn,quay về, đôi môi mỏng dán vào môi Vân Lục, giữ im ở đấy.
Ở tư thế này, nhìn cô.
Hô hấp của Vân Lục ngừng lại,thân cận quá đi, sao mũi anh ấy lại cao thế.
Sau đó hắn lại cười,hôn lên khóe môi của cô một cái rồi cúi đầu nhẹ nhàng ngậm môi cô.
Bởi vì nguyên nhân tư thế, Chu Dương cùng Hứa Điện chỉ nhìn thấy Giang Úc nghiêng thân mình, nói chuyện với Vân Lục, nhưng vẫn nhìn thấy cái ót của hắn hơi động đậy.
Còn có tiếng nước phát ra.
Hai người bọn họ liếc nhau, đều cười.
Lúc này,điện thoại của Hứa Điện vang lên, anh ta nghiêng đầu nhìn một cái.
Động tác của Hứa Điện dừng lại một lát, mới nghe điện thoại.
Tiếp theo, anh ta không nói gì, lấy mắt kính đeo lên, tay gõ gõ cái bàn. Cuối cùng, giọng điêuh vững vàng :" Hả? Muốn gả cho ai?"
“Đi, chúc mừng” Nói xong,Hứa Điện tắt điện thoại,ném điện thoại lên trên bàn.
Tiếp tục với mấy lá bài ở trên bàn nhưng đôi mắt đào hoa dưới mắt kính lại nặng nề một mảng.
Chu Dương lấy chân đá vào cẳng chân Hứa Điện.
Hứa Điện đầu cũng chưa nâng, thanh âm lười biếng: “Chuyện gì?”
“Kết hôn?”
Ngón tay liên tiếp xáo lá bài, Hứa Điện nâng khóe môi, giọng điệu không chút để ý :" Ừ."
“Ai da.”
“Nhiều năm như vậy, một chút cũng đều không hiểu cậu, hà tất phải như vậy.” Chu Dương cầm điếu xì gà, cầm trên tay chơi một lát, lại đưa cho Hứa Điện, nhưng anh ta không lấy, tiếp tục chăm chú chơi bài.Sườn mặt tinh xảo, đôi mắt lại không có độ ấm.
( Chi tiết xem bộ "thế thân".)
Vân Lục cùng Giang Úc hôn nhau một lúc, mặt cô đỏ bừng mà đẩy hắn ra, Vân Lục cảm thấy không khí có chút không đúng, Giang Úc vừa rồi cũng nghe thấy cuộc nói chuyện kia.
Hắn híp híp mắt, đầu ngón tay lười nhác vân vê đôi môi đỏ mọng của Vân Lục, chờ cho môi cô bớt sưng rồi hắn mới nói :" Đi thôi."
Chu Dương dựa vào ghế sau cười nói: “Đi sớm vậy à ?”
“Ừ.” Giang Úc cầm lấy áo khoác,giũ ra rồi khoác lên vai Vân Lục, cô cầm chặt lấy tây trang,quay lại chào bọn họ.
Chu Dương nhướng mày, gật đầu.
Hứa Điện ngả người ra đằng sau, cả người dựa vào sô pha, cười như không cười mà giơ tay.
Vẫy tay.
Cực kỳ qua loa.
Giống như luồng khí áp lực không phải từ người anh ta phát ra.
Giang Úc cầm bật lửa lên, ném về phía Hứa Điện, tay anh ta vung lên một cái bắt được :" Hút nhiều thuốc một chút, cảm xúc sẽ tốt hơn."
Nói xong, lôi kéo Vân Lục đi ra ngoài.
Vân Lục lập tức bước nhanh đi theo, hôm nay cô mặc quần tất trắng, cẳng chân vừa nhỏ vừa tinh tế.
Tóc đen nhánh rối tung ở trên vai, trong nháy mắt, bóng dáng giống y hệt người kia.
Hứa Điện hạ mi mắt,sau đó lại nâng kính lên.
Hành lang phòng bida lúc này yên tĩnh Vân Lục đi theo Giang Úc đi ra, chỉ nhìn thấy hai người phục vụ, hai người đấy nhìn thấy Giang Úc cung kính mà khom người cúi chào.
Một đường đi tới bãi đỗ xe, Giang Úc mở cửa xe, Vân Lục lên xe. Lên xe sau cô mới hậu tri hậu giác: “Chúng ta đi đâu đây?”
“Về nhà, đi đâu? Em muốn đi chỗ nào?” Giang Úc nghiêng về phía cô liếc mắt một cái, đem áo khoác trên người cô kéo lại, Vân Lục giữ chặt.
Giang Úc khởi động xe, Vân Lục mới nói :" Anh đem mui xe khép lại, lạnh quá."
Giang Úc cười một tiếng, nhấn một cái, mui xe đóng lại.
Xe một đường đi tới cửa sau tiểu khu nhà Vân Lục, nơi đó vẫn còn đỗ lại một chiếc xe ô tô màu đen, hai người bước xuống xe, thì cũng nhìn thấy cửa xe hơi màu đen kia mở ra, là một cô gái lớn lên đáng yêu, cô ấy đang cố hết sức mà kéo vali, nhưng nó vẫn bất động, cô ấy lại dùng chân đá một cái.
Cái vali đổ xuống đất.
Giang Úc đen mặt, đi qua, cầm lấy vali nói :" Em..”
“Em cái gì mà em? Sao anh không tự về nhà mà lấy? Còn muốn em đưa tới.” Giang Du Du bóp eo, vài giây sau đột nhiên liếc mắt ra sau, nhìn về phía Vân Lục.
Lúc Vân Lục nhìn thấy Giang Du Du, thân mình liền cứng lại.
Cô đến nay vẫn còn nhớ rõ nữ sinh bị cô đẩy ngã trên mặt đất, đã qua hai đời nhưng dáng vẻ cô ấy ngã trên mặt đất vẫn là nỗi ám ảnh của cô.
“Ây.” Giang Du Du kiêu ngạo mà hô một tiếng.
Vân Lục sửng sốt, chớp chớp mắt, Giang Du Du lại kêu: “ Tôi gọi cô đó, cô dám đoạt anh tôi từ chị Khâu Linh Thải đi mà không dám lại đây sao?”
“Câm miệng! Đoạt cái gì mà đoạt?” Giang Úc đột nhiên lạnh lùng rống lên, sau hắn thấp giọng nhắc nhở :“Anh là cho không...”=))))
Giang Du Du xì một tiếng khinh miệt, “ " Anh còn không biết xấu hổ mà nói anh cho không.”
Vân Lục mông lung mà nhìn hai anh em họ cãi nhau. Cô ngẩn ngơ, vài giây sau, tách hai bọn họ ra :" Đừng cãi nữa."
Giang Úc nhân cơ hội mà ôm eo Vân Lục, kiêu ngạo chỉ vào Giang Du Du: “Em đi về nhà.”
Sau đó lại nhìn tài xế một cái, tài xế gật đầu, xuống xe mang Giang Du Du lên xe.
Giang Du Du hét lên vài tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào Vân Lục.
Vân Lục rất muốn đem mặt ra cho cô ấy xem, cẩn thận mà nhìn lại Giang Du Du.
Vài giây sau.
Giang Du Du chỉ vào Vân Lục, trái tim Vân Lục lập tức treo lơ lửng , Giang Du Du nói: “Cô.... phải đối xử tốt với anh tôi, nếu không, tôi cắn cô đấy.”
Vân Lục sửng sốt, “Được.”
“Tạm biệt.” Giang Du Du phất tay.
Vân Lục phất tay: “tạm biệt.”
Sau khi xe hơi màu đen đi rồi, một tay Giang Úc kéo vali, một tay ôm Vân Lục đ vào thang máy.
Tới cửa nhà, Vân Lục ấn vào cửa cảm biến, vài giây say, cô đột nhiên dừng lại động tác, cúi đầu nhìn về phía cái vali màu đen.
Giang Úc nhìn theo tầm mắt của cô, chân dài hơi nhấc, đẩy vali về phía sau. Vân Lục chớp chớp mắt, nhìn vào khuôn mặt Giang Úc.
"Anh….. muốn ở lại nhà em?”
Giang Úc dừng lại.
Nhìn cô, tầm mắt hai người đối diện 3 giây, cằm Giang Úc khẽ nâng lên, biểu tình lạnh nhạt : “Như thế nào? Không được?”
Vân Lục thanh âm yếu đi rất nhiều: " Có vẻ không ổn….. đâu”
“Muộn rồi.” Mẹ nó vali đều mang đến rồi, em chấp nhận số phận đi.
Đuổi anh cũng không đi nữa!
Giang Úc khí thế mười phần, ý muốn chiếm nhà của Vân Lục rất rõ ràng.
Vân Lục nhìn chằm chằm vào cửa cảm biến,suy nghĩ một chút lại đỏ mặt ấn vào.
Cửa mở ra, Vân Lục đi vào đầu tiên, đem áo khoác treo lên giá, Giang Úc lôi vali vòng qua Vân Lục, đi tới phòng ngủ chính, nhấc chân đá vali vào. Nhìn thấy Vân Lục vẫn còn treo áo khoác, hắn nhướng mày :" Áo khoác lần trước của anh đâu?".
Vân Lục buông lỏng tay ra, xoay người nói: “Bảo dì giúp việc cầm đi giặt rồi.”
“Em giúp anh rải chăn.” Vân Lục nói,hướng phòng ngủ phụ đi đến, còn chưa đi vào, tay đã bị lôi đi, đi về phía phòng ngủ phụ.
Nhìn căn phòng quen thuộc, Vân Lục chớp chớp mắt.
Còn chưa nói lời nào, Giang Úc đã che mắt cô lại, thấp giọng nói :" Bạn trai với bạn gái phải ngủ chung với nhau."
Tay hắn rất nóng, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Bên tai Vân Lục đỏ lên, cô duỗi tay cầm lấy tay hắn, kéo xuống.
Giang Úc cũng buông lỏng ra.
Nhưng lại ôm eo cô, lại hôn mặt Vân Lục một cái.
“Anh quyết định rồi”
Vân Lục: “.....”
Đã định cái gì đâu.
Buổi tối.
Vân Lục tắm rửa xong, xoa tóc, vốn định đi đến trong phòng khách,nhưng lại nghĩ đến Giang Úc đang ở phòng khác xem máy tính, bước chân liền dừng lại.
Không đi ra ngoài nữa, xoay người lau tóc tiếp.
Bởi vì lúc cô mua căn nhà này không nghĩ sẽ sống ở đây lâu nên không có bố trí nhiều phòng, chỉ có hai gian đơn giản.
Cho