Editor : Phương
Biểu cảm của Khâu Linh Thải không tốt lắm,đứng tại chỗ nửa ngày không nói gì.
Giang Úc cầm lấy điện thoại cùng chìa khóa xe,cầm lấy tây trang ở trên ghế sopha mặc vào,vừa mặc vừa đi tới hướng cửa,khi đi ngang qua Khâu Linh Thải mặt lạnh đến có thể kết băng,cùng với bộ dạng ban nãy hắn quỳ xuống không phù hợp với nhau.
Một giây sau, Khâu Linh Thải xoay người, chạy ra phòng nghỉ, đuổi theo Giang Úc, “Tớ đưa cậu về nhà.”
“Cậu vừa uống rượu đấy.”
Nói xong cô ấy đi ấn thang máy,Giang Úc đang đứng ở trước cửa thang máy,cúi đầu nghịch thuốc lá,không nói câu nào.
Hắn biết Khâu Linh Thải không thích hắn cho nên hắn cũng mặc kệ cô ấy.
Một đường đi xuống lầu một,phòng đánh bài đã không còn ai.
Từ phòng bài đi ra ngoài cửa,bên ngoài vẫn còn mưa lất phất,cũng rất lạnh.Khâu Linh Thải lái xe đến,một chiếc BMW màu đỏ dừng trước mặt Giang Úc.
Mưa phùn làm tầm mắt mơ hồ,Khâu Linh Thải nhấn cửa kính xe xuống nhìn Giang Úc,trong mắt mang theo cảm xúc khác nhưng rất nhanh đã giấu đi.
Giang Úc cầm lấy dù của người phụ vụ,mở ra đi xuống bậc thang,mở cửa ghế phụ ra,đem dù gấp lại. Hắn dựa vào ghế xe,sờ cằm,nhìn ngoài cửa sổ,tay đung đưa điếu thuốc.
Khâu Linh Thải khởi động xe, không hỏi hắn, trực tiếp đi hướng tiểu khu Vân Lục ở.
Mùi rượu trong xe rất nồng làm trán Giang Úc có chút phát đau.
Trong xe im lặng.
Không có ai nói lời nào,Khâu Linh Thải siết chặt tay lái,cô ấy từ sáu,bảy tuổi đã quen Giang Úc. Mười mấy năm qua,hắn vẫn luôn như vậy,hành vi rất ngang ngược kiêu ngạo,nhưng cũng rất lạnh lùng,cho dù ở trước mặt Chu Dương Hứa Điện cũng vậy,trước mặt cô ấy cũng là như thế.
Hai người rất ít khi nói chuyện,cô ấy cũng không biết Giang Úc nghĩ gì.
Cũng đoán không ra.
Mười mấy năm qua cũng không rõ ràng tâm tư của hắn,cho nên cô luôn không thích cuộc hôn nhân này,cô luôn cho rằng Giang Úc không phải là một người chồng tốt.
Thậm chí nghĩ tới khi hai người kết hôn nói, hắn vẫn sẽ lạnh lùng như vậy,thì cô chịu không nổi.
Coi muốn tình yêu,muốn có tình yêu hôn nhân.
Nhưng là.
Tại sao hắn lại không còn lạnh lùng như trước nữa?
Hắn vì sao lại....
Đối xử với bạn gái như vậy?
Có vẻ như rất thâm tình…..
Xe BMW màu đỏ dừng trước cửa tiểu khu,mưa càng lúc càng nặng,uốn cong cành cây trước cửa tiểu khu,Giang Úc dập thuốc,đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
Hắn nhìn điện thoại một cái,ấn nhận.
Bên kia,giọng nói nồng đậm buồn ngủ của Vân Lục truyền đến:"Anh bao giờ mới về nhà?"
Thanh âm mềm đến rối tinh rối mù,biểu cảm của Giang Úc dịu dàng hơn rất nhiều,hắn thấp giọng nói :" Anh đến rồi,đang ở trước cửa tiểu khu, anh đang chuẩn bị đi lên."
“Sao anh lại về nhà muộn như vậy chứ." Giọng nói mềm mại của Vân Lục có chút oán giận.
Giang Úc cười nhẹ một tiếng, “Anh sai rồi,tí nữa cho em toàn quyền xử lý nhé?”
“Anh nhanh lên đây đi,sắp bốn giờ rồi đấy." Tiếng nói cô gái càng mềm hơn,giống như là nằm dưới gối nói,nhẹ nhàng,ngọt ngào.Ánh mắt của Giang Úc càng thoải mái:"Được."
Nói xong, hắn tắt điện thoại,đẩy cửa xe ra.
Trong xe không có ánh sáng,mặt Khâu Linh Thải giấu ở trong bóng tối,im lặng mà nhìn Giang Úc đi ra ngoài,hắn mở ô che ra,nâng cằm hướng cô ấy gật đầu.
Khâu Linh Thải không đáp lại, tầm mắt nhìn theo thân ảnh chàng trai cao lớn cho đến khi hắn đi vào tiểu khu,nước mưa "tí tách" rơi vào trên nóc xe.
Trong xe vẫn còn có mùi rượu hòa quyện vào với hương nước hoa của hắn.
Giống như hắn vẫn đang ở đây,biểu cảm dịu dàng còn có tiếng cười trầm thấp.
Hắn sao lại cùng với quá khứ không còn giống nhau nữa rồi.
Hắn nói chuyện tình yêu sao có thể thâm tình đến như vậy.
Khâu Linh Thải không tự giác mà siết chặt tay lái.
*
Vân Lục ngủ đến nửa đêm, tỉnh dậy sờ bên người không có ai,sau đó nhìn đồng hồ mới biết được đã quá muộn vì thế nên mới gọi điện thoại,biết được hắn đã đi đến tiểu khu rồi mới yên tâm.
Cô nằm xuống tiếp tục ngủ,mơ mơ màng màng mà nghe thấy một ít tiếng động,cửa phòng tắm bị mở ra,còn có âm thanh của máy sấy tóc…..
Hơi ồn ào.
Nhưng lại có chút ấm áp.
Khóe môi Vân Lục không nhịn được tràn ra một ý cười,qua một lát,bên cạnh giường bị chùng xuống,chàng trai cả người mang theo hơi nóng, duỗi tay ôm eo Vân Lục.
Thấp giọng nói, “ Đêm nay anh uống rượu."
Không có mùi rượu, chỉ có mùi hương sữa tắm, Vân Lục ừ một tiếng, sau lại dịch người chui vào trong lòng ngực Giang Úc,Giang Úc ôm chặt eo cô,dùng tay đè nặng thắt lưng của cô.
Lại cúi đầu hôn giữa hai mày của Vân Lục.
Vân Lục nâng cằm lên,nhắm mắt lại chạm vào đôi môi mỏng của hắn,hắn dừng lại,đầu lưỡi chạm vào môi cô,sau đó ngậm lấy cánh môi Vân Lục,trằn trọc hôn.
Váy cũng bị kéo lên trên.
Đôi chân trắng nõn rụt lại,trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười,sau đó nắm lấy tay cô để trên gối,xoay người đè xuống.
Vân Lục đỏ mặt.
Vẫn không mở mắt ra.
Cổ nóng lên, xương quai xanh cũng nóng lên.
Một đêm lăn lộn.
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó
*
Sau khi rời khỏi Vân Xương Lễ,Trình Kiều không có gì cả,nhưng bà ta cũng không sợ hãi,bởi vì trong tay bà ta vẫn còn cổ phần của tập đoàn Vân thị,nghĩ như vậy,bà ta có thể nhẹ nhõm thở ra,ở trong phòng đi đi lại lại. Bà ta cho rằng mình sẽ không thua,sau khi xoay được hai vòng,bà ta nhìn thấy đứa bé đang ngồi ở trên ghế sopha.
Bước chân bà ta dừng lại,đột nhiên bước đến,túm chặt tay đứa bé đi ra cửa.
Đứa bé gào khóc,muốn thoát khỏi tay bà ta,khóc đến xé lòng. Trình Kiều không có giao động,bà ta kéo đứa bé xuống lầu,gọi taxi,đi đến cô nhi viện,đem đứa bé đến trước cửa cô nhi viện mặc cho nó có gào khóc như thế nào đi chăng nữa.
Trình Kiều sửa sang lại quần áo,đầu tóc,xoay người chui lại vào xe,cũng không quay đầu lại,bảo tài xế đi nhanh hơn.
Bà ta vẫn còn trẻ,bà ta không muốn đứa bé vì mình mà làm điều gì sai trái,Trình Kiều bắt đầu gọi điện thoại,tìm những phu nhân nhà giàu….cùng với đám quyền quý đấy tụ hội,ăn chơi.
Ba ngày sau, qua một người phu nhân,bà ta nhận thức được một thương nhân giàu có,người kia có ý mời bà dùng cơm. Bà ta ăn mặc chỉnh tề,mặc một chiếc váy dài,vừa ra khỏi cửa,lại thấy Trần Đường Dương nắm tay đứa bé đứng ở dưới lầu.
Cả người Trình Kiều hoảng sợ, “Ông.. ông....”
Trần Đường Dương mỉm cười, trên mặt mang theo tham lam, “Trình Kiều,bà bỏ con thì tôi là người phải nuôi,tôi muốn thêm tiền,bà cho tôi một chút tiền đi.”
“Tôi làm sao mà có tiền được,không có, ta không có.” Trình Kiều lắc đầu, điên cuồng mà lắc đầu.
Trần Đường Dương mỉm cười, ông ta tiến lên vài bước :"Bà không có tiền thì tôi sẽ cùng con đi hẹn hò cùng bà."
"Con muốn ăn cơm,bà đã ăn cơm chưa?”
“A a a a a... ông cút đi,cút đi.” Những tính toán của Trình Kiều biến thành tro tàn, bà ta chỉ vào Trần Đường Dương :"Trước kia không phải nói rồi sao? Mỗi tháng tôi cho ông ba vạn,đấy là vẫn còn nhiều."
Bà ta hung hăng mà chỉ vào đứa bé:"Nhiều nhất thêm cho ông thành năm vạn."
“Năm vạn không đủ, bà ít nhất phải chu cấp mười vạn,một tháng mười vanh,nếu không tôi mỗi ngày sẽ mang con tới gim bà."Trần Đường Dương