Editor: Cỏ
Hai người bọn họ ở phòng học làm vệ sinh bao lâu, người bên ngoài liền nhìn bao lâu. Giang Úc cầm hai túi rác, liếc nhìn Vân Lục.
Vân Lục đeo balo trên lưng, đối diện tầm mắt hắn, dừng một chút, chần chờ nói: "Tớ đi đổ?"
Giang Úc xuy một tiếng.
Nhìn đám người ngoài cửa sổ một cái, ba nam sinh đang dựa cửa lập tức chạy vào, chủ động cầm hai túi rác màu xanh: "Úc ca, tớ đây tớ đây."
Hai túi sang tay, Giang Úc buông tay xuống, đi ra ngoài.
Hai người Chu Dương Hứa Điện cười hề hề, trái phải đi theo, "Lần đầu? Úc ca."
Hứa Điện: "Thật là hiếm lạ."
Giang Úc thong thả ung dung lấy ra một cây kẹo que, xé giấy gói kẹo, cắn ở trong miệng, rũ mặt mày, vẻ mặt lạnh nhạt, không phản ứng.
Vân Lục ra sau cùng, cô đeo balo, đi cực chậm. Tầm mắt những người này còn dán trên mặt cô, cô chỉ cảm thấy thoải mái, hai người làm vệ sinh quả nhiên nhanh hơn một người nhiều, còn không phải đổ một đống rác, trước kia cô đều chia ra đi hai lần, trời gần tối, nơi đổ rác đầy ruồi bọ vo ve vo ve, mùi không dễ ngửi.
Ngoài ra, trời tối, ít nhiều cũng sợ hãi.
Lúc này, bên ngoài còn treo ánh hoàng hôn vàng rực rỡ.
Cầm di động ở cổng trường chờ taxi, một chiếc xe thể thao màu đen ầm ầm ầm từ bãi đỗ xe chạy ra, xe thể thao chậm lại tốc độ, thong thả ngừng trước mặt Vân Lục , Giang Úc đảo thanh kẹo trong miệng, đôi mắt thật sâu liếc nhìn cô một cái.
Vân Lục vừa thấy, tâm căng thẳng.
Một chiếc xe SUV khác đậu bên cạnh, hạ cửa sổ xe, Chu Dương thăm dò cười nói: "Úc ca, ghế phụ còn trống, hỏi một chút muốn chở cậu ấy?"
Hứa Điện theo sát cười.
Phía trước là hai chiếc quái vật khổng lồ, Vân Lục giống như một con chuột bạch, bị chặn lại.
Cô nhanh xua tay, "Không...."
"Ngồi sao?" Giang Úc tiếng nói mát lạnh, hỏi.
Hai người nói cùng một lúc, hắn nghe được cô nói không.
Hắn híp híp mắt, giây tiếp theo, giẫm mạnh chân ga, ầm một tiếng, xe chạy đi như bay.
Vân Lục hít khói xe, vẻ mặt mờ mịt.
Chu Dương ha ha ha một trận cười to, hướng Vân Lục một cái hôn gió, khởi động xe, SUV rời đi đuổi theo.
Vân Lục càng mờ mịt.
Cô vừa mới nghe được cái gì?
Giang Úc là hỏi cô ngồi sao?
Nhất định là nghe lầm. Vừa lúc, xe tới, Vân Lục chui vào trong xe.
Sau khi kết thúc tiết học cuối cùng vào buổi chiều, Trình Tiêu liền cùng bạn học đi dạo phố, ban ngày bị mất mặt trước Giang Úc, lại bị cười nhạo, cả ngày đều an tĩnh như gà, không dám làm cái gì, sợ lại thu hút chú ý, lúng túng, liền cùng Trình Kiều phát WeChat.
Trình Kiều ở WeChat nhắn mấy chữ: Hành sự kín đáo.
Ý tứ là buổi sáng bị mất mặt, tốt nhất an tĩnh lại, chậm lại cảm giác tồn tại, chậm rãi, mọi người liền sẽ quên chuyện này.
Sau đó lại gửi một ít tiền cho cô.
Trình Tiêu cầm tiền, cùng bạn học đi dạo phố, hào phóng chi tiền, những người này đều là những có tiếng nói trong lớp.
Những người có tiếng nói, đương nhiên cũng trộn lẫn mấy cái miệng bát quái chuyện gì cũng có thể nói.
Chỉ có Lí Viên, cô mời không được.
Lí Viên là chị đại của dám nữ sinh, người che chở cô, cho nên cô ở trong đám nữ sinh này danh vọng rất cao. Lần này lại mời không ra, Trình Tiêu nghĩ đến đây, trong lòng trầm lại trầm, mà lúc ăn cơm trưa, Lí Viên lại cùng Vân Lục hai người đi ăn cơm.
"Ai, Trình Tiêu, Vân Lục ở nhà cũng giống trong trường như vậy sao?" Nữ sinh cắn ống hút dựa sát vào hỏi. Trình Tiêu hoàn hồn, cười cười, nói: "Không sai biệt lắm đi."
"Vậy cậu nhìn nó không phải rất khó chịu? Một khuôn mặt giống như dì ghẻ."
Trình Tiêu bất đắc dĩ, "Không sao, đã quen rồi, em ấy cũng khá tốt."
"Cậu đúng là quá thiện lương, mẹ cậu lại không phải tiểu tam, ly hôn rồi cưới rất bình thường, còn đối xử với cậu như vậy." Bạn học nữ nói, thay Trình Tiêu tức giận bất bình.
Vài người phiết miệng, nhìn dáng vẻ thực chán ghét Vân Lục.
Trình Tiêu quấy ống hút, hút trân châu, cúi đầu, lại là vẻ mặt bất đắc dĩ cười. Mấy nữ sinh ăn thịt tiếp tục hạ thấp Vân Lục.
"Nhìn nó thật đáng ghét, gương mặt kia, aizzz, vẫn là Trình Tiêu đẹp."
"Trình Tiêu, mấy ngày hôm trước có phải cậu cùng vài người Lâm Du đi xem Giang Úc đánh bida hay không?"
Nhắc tới Giang Úc, Trình Tiêu đôi mắt tối sầm vài phần, ngẩng đầu, cười nói: "Đúng vậy, nhìn một hồi mà thôi, tớ đi gói vài món."
Nói, cô liền đứng dậy.
Nữ sinh kia lập tức hỏi: "Cậu gói cho ai?"
"Em gái tớ, hôm nay em ấy làm vệ sinh."
"Trình Tiêu, cậu đúng là người tốt, à đúng rồi, Vân Lục hôm nay làm vệ sinh, ha ha khẳng định giờ mới có thể về nhà, mỗi lần Úc ca đều để nó làm một mình, ha ha ha ha....."
Một đám nữ sinh nở nụ cười, ác ý mà lại cố ý.
"Đúng vậy, siêu cấp chật vật, ai kêu nó khai giảng một hai phải ngồi cùng Úc ca...."
"Đáng đời."
"Chính là, ha ha ha, xứng đáng, làm vệ sinh một mình."
"Không phải..." Tần Tiểu Điệp cầm trà sữa ly, ngồi một góc phòng, nhược nhược giơ tay nói.
Mấy nữ sinh căn bản không nghe được cô nói, tiếp tục cười nhạo Vân Lục, Tần Tiểu Điệp giơ di động, nói: "Không phải, hôm nay Giang Úc giúp Vân Lục làm vệ sinh."
"Cái gì? Tần Tiểu Điệp, cậu nói dối đi?"
"Thật, xem vòng bạn bè." Tần tiểu điệp click mở vòng bạn bè, cho bọ họ xem.
Mười mấy nữ sinh lập tức cúi đầu bấm di động.
Một cái liền tìm ra tới.
Lớp trưởng Lâm Ngạn: Đại tin tức a, Úc ca hôm nay làm vệ sinh! Kỹ càng tỉ mỉ mời xem
Hình ảnh.
Hình ảnh Giang Úc cầm cây chổi, một chân dẫm lên bục giảng, ngẩng đầu, dùng cây chổi quét quét trên bảng đen, sườn mặt góc cạnh rõ ràng, động tác kiêu ngạo đến cực điểm. Còn có thể nhìn thấy một chút bụi rơi xuống lướt qua gương mặt xinh đẹp.
"Mẹ nó?"
"Ảnh ghép à?"
"Thật giả?"
Mấy nữ sinh lên tiếng.
Trình Tiêu cầm trà sữa, đứng bên ghế dựa click mở hình ảnh, sắc mặt tái nhợt.
Bình luận lung tung rối loạn, có nói Giang Úc khốc, có nói hắn làm cái vệ sinh soái đến như vậy, cũng có nữ sinh phát hoa si, nói