Nói xong câu nói kia, bà thầy bói ung dung ra sập gỗ ngồi xuống.
Mẹ cô lúc này mắt vẫn là dại ra không hiểu ra sao.
Cũng không chờ mẹ cô hoàn hồn bà thầy bói đã lần nữa lên tiếng: "Bé con cầm kéo ra ngoài sân hái cho bà một quả cau và một lá trầu." Sau đó quay sang cẩm một chiếc bút và một quyển sổ ra đặt trước mặt mẹ cô nói tiếp: "Viết đầy đủ họ tên chồng con, ngày sinh tháng đẻ và quê quán lên tờ giấy này."
Kiều Anh không biết lấy mấy thứ kia để làm gì, nhưng bị câu nói đầu tiên của bà thầy bói dọa sợ, ngoan ngoãn làm theo.
Cầm kéo ra sân cô giờ mới phát hiện góc vườn nhà bà thầy bói có trồng hai cây cau lùn, buồng cau chỉ cách mặt đất chưa đến một mét.
Lại gần mới thấy buồng cau trĩu quả đã bị hái chỉ còn trơ cuống.
Kiều Anh vạch lá tìm sâu mãi mới tìm thấy một quả cau gầy đến trơ xương.
Chắc nó bị lấp lùm bên trong nên mới may mắn tồn tại.
Không còn sự lựa chọn khác, Kiều Anh đành phải hái em này xuống.
Ra đến giàn trầu không, tình trạng này cũng chẳng tốt hơn là bao, lá cây đều bị hái trụi.
Kiều Anh chọn một chiếc lá non bé bằng nửa bàn tay cô hái xuống.
Xem chừng đây là hai thứ cần thiết trong mỗi lần xem bói của bà thầy bói.
Với hiện trạng thê thảm của hai loại cây này, có thể nghĩ lượng khách hàng đến đây lớn thế nào.
Tương ứng với lượng khách là thù lao nhận được của bà thầy bói chắc cũng là con số thiên văn.
Chẳng trách mà nhà thầy xem bói nào cũng giàu đến chảy mỡ.
Cầm thành quả thảm không lỡ nhìn của mình vào trong điện, Kiều Anh lễ phép đưa trầu cau cho bà thầy bói.
Bà thầy bói tiếp nhận nhìn qua không tỏ ý kiến gì, khả năng thấy nhiều đi.
Sau đó bà đặt trầu cau vào một chiếc đĩa bảo mẹ cô trình lên cửa điện, còn bà mở ra quyển sách mẹ cô vừa viết ra, cầm lên gõ mõ vừa khấn vừa gõ.
Khấn xong bà bảo mẹ cô hạ đĩa trầu cau xuống, lấy con dao nhỏ bắt đầu tách quả cau ra.
Bà không hề hỏi mẹ cô mà vừa tách quả vừa nói.
Từ đất đai nhà cửa đến mồ mả ông bà đều nói ra hết.
Hai mẹ con cô im như ve sầu mùa đông nhìn bà.
Tách xong quả cau, bà quay sang cắt lá trầu, chia thành bốn phần tương ứng với bốn miếng cau.
Tiếp đến bà lấy bình vôi, quét chút vôi lên bốn lá trầu rồi lần lượt nhai lên.
Nhai xong bà để bốn miếng trầu màu sắc khác nhau trước mặt, bắt đầu nói lên số phận của từng người.
Kỳ lạ thay những gì bà ấy nói về bố mẹ và chị cô giống y chang kiếp trước ba người trải qua.
Đến lượt Kiều Anh bà thầy bói nhận xét ngắn gọn: "Công danh không có, sự nghiệp phải gần ba mươi tuổi mới có bước phát triển.
Đường tình duyên trắc trở, cô độc cả đời."
Nghe đến đây Kiều Anh không thể không tin, trên đời đúng là có người biết trước tương lai.
Không biết là bà này được ăn "lộc" của trời hay cũng giống cô trọng sinh trở về.
Cô nghĩ là người trước.
Trọng sinh như cô mà bảo đi làm thầy bói, cô cũng không dám sợ bị lật xe.
Ngồi bên cạnh mẹ cô hoảng hốt lên tiếng: "Sao cháu nó có thể cô độc cả đời được?" Mẹ cô không quan tâm nhiều đến công danh sự nghiệp của cô.
Thứ bà để ý chỉ là vấn đề hôn nhân đại sự của cô.
Cô độc cả đời nghe như một lời nguyền rủa vậy.
Trước câu hỏi của mẹ cô, bà thầy bói cầm lên một miếng trầu ngắm nghía một lát rồi nói: "Là do duyên âm chưa cắt, duyên trần làm sao mà có được."
Hai mẹ con Kiều Anh: "..."
Lại là duyên âm, kịch bản này cô rất quen thuộc.
Kiếp trước mẹ cô lần nào đưa cô đi xem bói, thầy đều phán có duyên âm cần làm lễ.
Chậc, bà thầy bói định để năm nay tuổi mụ bảy tuổi cô, làm lễ cắt duyên âm không thành.
Mẹ cô nuốt nước miếng, xuất phát từ lòng tin với bà thầy bói nhỏ giọng đề nghị: "Có phải làm lễ gì không thầy?"
Bà thầy bói mỉm cười đầy ẩn ý nói: "Không cần, đây chỉ là số mệnh được tính ra thôi.
Nhưng nó cũng có thể sửa được.
Thời gian trước gia đình nhà con chẳng phải đã cứu sống hai người sao.
Vong hồn còn sống thì lấy đâu ra duyên âm nữa."
Kiều Anh nghe xong lạnh cả người.
Kiếp trước cô đi đâu xem bói người ta