Đến trưa mẹ cô mang theo một chậu thịt đầy trở về.
Theo sau là chị cô cũng bưng một bát lớn tim gan lòng lợn đã được làm sạch.
Vì mấy nhà chung nhau một con lợn nên phần thịt nào trên người con lợn cũng có.
Mẹ cô mang thịt xuống phân loại ra để làm các món khác nhau.
Thịt vụn để làm thịt đông hoặc giò xào, thịt nạc mang đi xay làm giò lụa.
Xương và chân giò để nấu canh..
Trưa hôm nay Kiều Anh được ăn đến món lòng xào dưa cùng với dồi lợn.
Không đến mức kinh diễm nhưng ăn cũng không tệ lắm.
Đến chiều, mẹ cô mang cô xuống bà ngoại biếu quà tết.
Kiều Anh bất giác nhớ tới cô trọng sinh hơn ba tháng nay còn chưa xuống bà ngoại chơi đâu.
Cô có chút chột dạ, phải biết rằng cô hồi bé ở nhà bà ngoại thời gian còn nhiều hơn nhà bà nội.
Nhà bà ngoại cách nhà cô hai ngôi làng, khoảng cách này ở hiện đại chẳng tính gì.
Nhưng ở thời đại mà giao thông dựa vào đôi chân và xe đạp thì lại rất xa xôi.
Khác với đứa cháu vô tâm như cô, mẹ cô lại là đứa con hiếu thảo.
Mẹ cô không thường xuyên xuống nhà bà ngoại nhưng mỗi lần xuống đều không tay không.
Có khi là cân hoa quả, hoặc thịt cá, đôi khi chỉ mang theo vài quả cau mấy cái lá trầu xuống hiếu kính bà.
Những việc này mẹ cô không giấu giếm bố cô, căn bản mẹ cô hiếu kính bà nội chỉ có hơn chứ không kém.
Nên bố cô chưa bao giờ can thiệp.
Làng bà ngoại cô không đến mức nghèo túng nhưng so với làng cô thì kém xa.
Cụ thể là cô đi từ đầu làng đến giờ chỉ thấy toàn nhà tranh, khó khăn lắm mới thấy có nhà ngói.
Nhà bà ngoại cô cũng không ngoại lệ, nhà tranh vách đất mái rơm.
Nhìn lụp xụp tối tăm hơn nhiều so với nhà bà nội cô.
Bà ngoại cô năm nay bảy mươi tuổi, cơ thể bà vẫn rắn rỏi dẻo dai.
Nghe tiếng mẹ con cô từ ngoài cổng bà đã chạy ra đón.
Nhìn bà ngoại bước đi như bay đến trước mặt, Kiều Anh lại nhớ hơn hai mươi năm sau, bà già cả lẫn lộn không nhớ rõ ai.
Tuy sống thọ nhưng sống như vậy cũng thật khổ sở.
Kiều Anh thu liễm cảm xúc mỉm cười chào hỏi bà ngoại.
Bà cũng không mới lạ, tiến tới kéo tay cô vào trong nhà chơi.
Bên trong nhà cũng bày biện đơn sơ, một bộ bàn ghế bằng tre, hai bên cũng đặt hai chiếc giường tre ọp ẹp.
Chiếc bịch đựng thóc được tận dụng làm bàn thờ, mẹ cô mở chiếc làn ra, lấy từng món đồ đặt lên bàn thờ.
Mấy cân hoa quả, một cân mứt dừa, hai chiếc bánh chưng, một cân giò lụa và một gói mứt tết.
Tuy không quá nhiều nhưng mà thực dụng.
Bà cô lấy ra hạt bí ngô rang và kẹo lạc cho cô ăn.
Kiều Anh chỉ nhặt hạt bí ngô cắn.
Mẹ cô gặp bà ngoại cô như trẻ ra hai mươi tuổi vậy, nói nói cười cười đôi khi còn làm nũng nữa.
Kiều Anh không dám chen ngang chỉ ngồi bên nghe chuyện.
Kể hết chuyện nhà mình mẹ cô bắt đầu hỏi thăm đến các anh chị em trong nhà.
Nhắc tới vấn đề này, Kiều Anh không thể không ngả mũ bái phục bà ngoại cô.
Bà ngoại cô sinh tận chín người con, tuy sống đến trưởng thành bảy người.
Nhưng thành tích này rất đáng nể.
Ông ngoại cô đã qua đời, bà đang ở cùng với cậu mợ.
Hôm nay cậu mợ cũng đi biếu quà tết nên không có nhà.
Nói chuyện một hồi, mẹ cô còn nhớ việc trong nhà nên không ở lâu.
Bà ngoại thấy cô thích hạt bí ngô, khi về cho cô một bọc lớn.
Trên đường về mẹ cô khe khẽ thở dài.
Kiều Anh tò mò hỏi: "Mẹ làm sao vậy?"
Mẹ cô vừa đạp xe về phía trước vừa nói: "Cậu con cứ lông bông thế này đến bao giờ mới có tiền xây nhà."
Kiều Anh nghĩ đến căn nhà tranh kia cũng thở dài, suy nghĩ một lúc mới nói: "Có thể bảo cậu đi theo bố lên Hà Nội làm việc.
Bà ngoại ở nhà trông thằng Tuyên cho mợ đi bán hoa quả."
Tuyên là con trai của cậu mợ mới hơn một tuổi.
Mẹ cô cũng không thấy phấn chấn lên bao nhiêu nói: "Cậu con thì không nói làm gì toàn nghe vợ.
Mà mợ con lại ham ăn lười làm, hiện tại lại mang thai chắc không cho cậu con đi xa."
Nhắc đến việc này, Kiều Anh mới nhớ sang năm mợ cô lại sinh một đứa con trai.
Cô liếc mẹ cô một cái rồi nói: "Mẹ cứ thử nói xem sao, nghe hay không đó là cậu mợ quyết định."
Mẹ cô gật gù giờ cũng chỉ có thể làm thế.
Kiều Anh ngồi đằng sau bóc hạt bí ngô, lâu lâu sẽ chia sẻ với mẹ cô một ít.
Cứ như vậy hai mẹ con thong thả về đến nhà.
Về nhà, việc thứ nhất là mẹ cô mang đồ vào hiếu kính bà nội.
Sau đó về nhà nấu cơm tối.
Ăn uống xong cả nhà cô đi ngủ, coi như kết thúc