Ngày tháng năm đã gần sáu giờ tối rồi nhưng ngoài trời vẫn rất sáng sủa.
Ba mẹ con cô uể oải xuống xe.
Kiều Anh còn đỡ chút, cô không say xe, mẹ và chị cô thì thảm vô cùng.
Ba mẹ con dìu dắt nhau về ngôi nhà trong ngõ mới mua.
Mẹ cô phải nghỉ ba mươi phút mới đủ sức chở hai chị em cô về nhà.
Trải qua cửa hàng tạp hóa, Kiều Anh vội bảo mẹ cô dừng lại.
Mẹ cô dừng xe lại, khó hiểu nhìn cô hỏi: "Con bảo mẹ dừng xe làm gì?"
Bà đang rất mệt rất muốn nhanh chóng về nhà nên giọng nói thiếu kiên nhẫn.
Kiều Anh giải thích: "Chút nữa về nhà lại phải nấu cơm chắc cũng mệt chết.
Mẹ vào mua mấy gói mỳ tôm về nấu ăn cho tiện."
Nghe lời này lông mày mẹ cô mới giãn ra, bà gật đầu dựng xe lại rồi một mình vào trong mua mỳ.
Năm phút sau bà mang ra một túi đồ cho Kiều Anh ôm lấy rồi lên xe đi tiếp.
Về đến làng đã nhá nhem tối, ngoài đường không một bóng người qua lại.
Chị em Kiều Anh xuống xe đi bộ cho mẹ cô về trước.
Khi về đến nhà thấy nhà cô, điện đã sáng trưng, mẹ cô đã líu húi trong bếp nấu mỳ.
Kiều Anh tuy mệt nhưng cô vẫn chạy ra vườn hái ít rau cải cho vào nấu cùng.
Ba mẹ con ăn mỳ xong rồi đi tắm, quần áo bẩn mẹ cô cũng không có sức giặt.
Tất cả bỏ hết lại ngày mai, ba mẹ con lên giường đi ngủ.
Một giấc ngủ sâu đến hơn bảy giờ sáng Kiều Anh mới dậy.
Hôm nay mẹ và chị cô phá lệ ngủ nướng cùng cô.
Tuổi trẻ thật tốt, mọi mệt mỏi hôm qua chỉ qua một đêm đã tan biến.
Cả nhà cô lại tràn đầy sức sống.
Đã cuối tháng năm, một trong những tháng nóng nhất trong năm.
Nhà cô đến chiếc quạt điện cũng không có, vật tạo gió duy nhất trong nhà cô lúc này chỉ là chiếc quạt mo.
Quạt mo làm từ mo cau khô từ trên cây bóc ra, gia công một chút đã có một chiếc quạt mo thân thiện với môi trường.
Của nhà làm ra một xu không tốn, người nông dân rất biết cách sinh sống.
Kiều Anh ở điều hòa quen, hay chí ít cũng có chiếc quạt điện chắp vá.
Nhưng bây giờ cái gì nhà cô cũng không có.
Đến trưa, nắng đến cao điểm dù đã quạt đến rụng cả tay, cô cũng thấy nóng mau bốc khói.
Giờ em mèo cô cũng không thèm ôm, toàn dựa vào nằm trong thau tắm đầy nước để tục mệnh.
Con người luôn học được cách thích nghi với hoàn cảnh, chỉ sau một tuần, cô đã có thể tự nhiên phe phẩy quạt là đã sống qua cơn nóng.
Nhà cô cũng lắp điện thoại bàn.
Bố cô thường xuyên liên lạc với mẹ cô, bà nội Hoa lúc đầu con gọi vài lần sau bà mặc kệ.
Mẹ cô phát hiện điều này nên quyết định lắp điện thoại cho phương tiện.
Tính ra nhà cô lắp điện thoại sớm trước mười năm.
Nhà cô cũng là nhà thứ hai có điện thoại trong làng.
Người dân làng cô phản ứng cũng giống như nhà ai có Ti Vi vậy.
Cả làng kéo đến chơi, ngắm nghía chán chê.
Chỉ có nhà nào có người làm ăn xa mới muốn gọi lên cho người thân biết số.
Nhà cô lại không phải nhà từ thiện, ai đến gọi cũng phải trả tiền nhưng tính theo cước phí gọi nhà mạng quy định.
Còn có người gọi về đều không thu tiền.
Như vậy khác hẳn với phong cách bà nội Hoa, chẳng mấy hôm, nhà bà nội Hoa không có ai đến nghe gọi điện thoại nữa.
Nhưng nhà cô cũng gặp chút ít vấn đề nhỏ, như bà nội Hoa chẳng hạn.
Không biết bà nội Hoa cọng dây thần kinh đáp sai, bà ta đến chấp vấn mẹ cô về vấn đề cước phí điện thoại.
Mẹ cô mới mặc kệ bà ta, thích nói bao nhiêu thì nói.
Bà ta nói chán rồi hậm hực ra về.
Đó chỉ là rắc rối nhỏ, có điện thoại cũng tiện ích hơn nhiều.
Kiều Anh đã bảo bố cô đi tìm mua một em tủ lạnh dùng.
Cô không hi vọng xa vời là phải đồ mới, chỉ cần tủ lạnh làm ra đá là được.
Bố cô thì vui vẻ đồng ý, còn mẹ cô lại không vui.
Bà không tin mục đích của cô đơn thuần là buôn bán, bà nghĩ cô làm ra đá để tránh nóng.
Ừ thì đó cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là tìm thêm một nguồn thu nhập nữa cho nhà cô.
Nhưng mẹ cô bỏ ngoài tai hết thảy, lý do còn rất chính đáng: "Nhà mình vẫn còn đang nợ người ta tiền, lấy đâu ra tiền mua tủ lạnh."
Kiều Anh nói: "Con tính sơ qua rồi, một tháng nhà mình bán hoa thiên