Kết thúc kỳ thi, Kiều Anh hoàn toàn thả bay chính mình.
Hết ăn rồi ngủ mấy ngày, cô bắt đầu nhớ đến vườn dâu bảo bối của cô.
Không biết chúng nó còn sống không.
Mấy năm trước cô nài nỉ mãi bố cô mới tìm mua cho cô cây giống dâu tây.
Lúc đấy dâu tây vẫn là hàng hiếm, bố cô phải chạy gần gãy chân mới mua cho cô được mười cây giống.
Có kinh nghiệm trồng dâu tây từ kiếp trước cô chỉ mất mấy năm biến mười cây thành gần nghìn cây như bây giờ.
Ở giá dâu tây cao ngất ngưởng, cô đã tích góp được cho mình một ít tiền riêng nhờ bán dâu tây cho khách.
Nhưng hơn tháng trước cô phải chuẩn bị thi cấp ba nên quên mất không chăm sóc bọn chúng.
Với cái nóng này chắc chết cả rồi.
Thật là đáng tiếc.
Trong lòng tiếc nuối, cô trèo lên ban công, thấy hơn mười bồn dâu tây ở đây vẫn lớn lên khỏe mạnh.
Cái này làm cô vui mừng quá đỗi, có mười bồn này cô lại có thể gây giống thật nhiều cây non.
Mấy chốc lại có một vườn dâu tây như hiện tại.
Sờ đất trong bồn không đủ ẩm, cô lại tưới thêm nước cho bọn chúng.
Đang tưới nước cho cây, thằng em trai cô đã chạy lên tới.
Thấy cô, nó đánh một tiếng chào hỏi rồi quen cửa quen nẻo tìm dâu tây ăn.
Ăn đến quả chưa chín nhóc con này mặt nhăn lại vì chua.
Nhưng cậu nhóc này không có nhổ ra mà nuốt vào bụng.
Kiều Anh buồn cười trêu đùa nói: "Nhà này có người chưa bao giờ chăm sóc dâu tây, nhưng lúc ăn lại xếp hạng đệ nhất."
Bảo Anh da mặt dày, không chỉ tên điểm họ, cậu thường là sẽ bỏ ngoài tai.
Lúc này còn rất mạnh dạn gật đầu nói: "Đúng vậy, bố thật lười biếng.
Rõ ràng ăn nhiều dâu tây thế mà không chăm sóc chúng nó."
Kiều Anh khéo miệng giật lên mấy cái, chó chê mèo lắm lông.
Kiều Anh bĩu môi nói: "Em cái gì cũng tốt chỉ mỗi tội di truyền tính lười biếng của bố thôi."
Bảo Anh nhưng không nhận cái này, cậu chăm chỉ lắm đâu, cậu lên tiếng phản bác: "Sao em lười biếng cơ chứ, suốt một tháng ở quê, em đều tưới cây cho dâu tây của chị đấy!"
Kiều Anh mở to hỏi lại: "Em vẫn luôn tưới nước cho cây? Bọn chúng không chết à?" Bảo Anh lắc đầu nói: "Còn sống khỏe lắm đâu.
Kết thật nhiều quả nữa." Nói đến này cậu trở nên chột dạ.
Cậu không thể nói cho chị cậu, cả vườn dâu cậu đã ăn sạch hết rồi.
Để giảm bớt chột dạ, cậu cũng nói lên tác dụng của mình: "Em ngày tưới hai lần nước cho cây.
Nếu không có em bọn chúng đều chết khát rồi."
Kiều Anh biết tính của em cô, cậu nhóc này thích ăn dâu tây lắm.
Cô nghĩ vườn dâu tây của cô bị cậu nhóc tai họa hết rồi.
Nhưng cũng không sao, giữ được cây thì lo gì không có quả ăn.
Em trai cô giúp cô một việc lớn đâu, nhưng tính ham ăn này phải sửa mới được.
Cô giả vờ tức giận nói: "Tự nhiên sao em lại ân cần thế? Hay lại gây họa gì rồi?"
Em trai cô mồ hôi ứa ra nhưng vẫn cố trấn định nói: "Em có thể gây ra họa gì? Em ngoan ngoãn đâu."
Kiều Anh cười tủm tỉm nhìn em trai cô kết luận: "Nếu chị đoán không sai, giờ vườn dâu của chị chỉ còn nguyên lá đi."
Bảo Anh khoa trương mà tròn mắt lên, trong đầu cậu chỉ còn hai chữ xong rồi.
Chị cậu mà mách với mẹ cậu thì mông cậu chắc chắn nở hoa.
Cậu cuống quýt mà nghĩ ra đối sách.
Xem đủ biểu cảm của em trai, Kiều Anh mới từ bi tha cho cậu một mạng, cô nói: "Tuy em không hỏi han chị đã hái quả chị trồng.
Nhưng niệm đây là vi phạm lần đầu.
Nếu lần sau còn tái phạm, em chờ ăn roi của mẹ đi."
Nói xong cô nhẹ bước rời đi, để lại Bảo Anh ngây ngô cười, cậu thế nhưng bảo vệ được cặp mông nhỏ của mình.
Thật là một chuyện đáng mừng.
Biết vườn dâu được bảo vệ, Kiều Anh vội vàng về quê để thăm bọn chúng.
Đi đến đầu làng cô không khỏi đạp chậm xe lại.
Làng cô bây giờ khác xa chín năm về trước.
Không còn những nhà tranh lụp xụp, đường đất ổ gà ổ vịt nữa.
Giờ đây làng cô nhà ngói đỏ san sát, nhà ba bốn tầng đều có cả.
Con đường cô đi giờ đều được đổ bê tông sạch sẽ rộng rãi, hai chiếc ô tô đi song song đều được.
Cô đi qua gốc cây cổ thụ gần chùa làng, thấy những bà lão đang ngồi hóng mát.
Kiều Anh lên tiếng chào hỏi rồi tiếp tục đi.
Đến gần xóm cô, các bác hàng xóm càng nhiệt tình chào đón.
Ở làng này, gia đình cô nhân duyên tốt nhất, không nói đến con đường vừa rồi là bố cô quyên tiền xây.
Mà nửa cái làng này phú lên đều có bóng dáng của nhà cô.
Bây giờ làng cô trồng lúa rất ít, dân làng chỉ tập trung trồng hoa thiên lý.
Nhà ít thì vài sào ruộng, nhà nhiều thì vài mẫu cũng có.
Theo giá thị trường leo thang, hoa thiên lý giá cả cũng ngày càng cao.
Nhu cầu của thị trường với loài hoa này còn rất lớn Người dân giàu lên là chuyện đương nhiên.
Chào tạm biệt mọi người cô phóng xe vào nhà cũ.
Nhà cô vẫn như xưa chỉ khác là bờ rào giờ đã biến thành bức tường cao ba mét.
Cô lấy chìa khóa ra mở cửa vào nhà.
Mùa hè là