Mười một giờ trưa Kiều Anh mới về đến nhà.
Cả nhà đã ngồi đông đủ chỉ còn mình cô.
Kiều Anh nhanh chóng rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm.
Tuổi mới lớn nên rất nhanh đói, trước đó không lâu cô vừa mới ăn không ít kem.
Nhưng giờ nhìn một bàn đồ ăn, Kiều Anh bụng không cố gắng kêu lên kháng nghị.
Diệt sạch hai bát cơm, Kiều Anh mới bình ổn được cái bụng đang nổi loạn của mình.
Kết thúc bữa trưa, Kiều Anh lúc này mới lấy giấy ghi các khoản thu của trường cô cho bố mẹ cô xem.
Sau đó thành công thu hoạch được biểu cảm giật mình của bố mẹ cô.
Khóe môi cô hơi nhếch lên còn chưa kịp thu hồi biểu cảm vui sướng khi người gặp họa của mình, cô đã bị bố cô bắt tại trận.
Báo ứng đến không thể quá nhanh.
Bố mẹ cô sẽ không chi tiền nuôi em mèo Tây kia nữa.
Cô sẽ phải nuôi nấng nó bằng tiền riêng ít ỏi của mình.
Nghĩ đến tương lai ví tiền khô quắt của mình, Kiều Anh đáng thương nhìn bố mẹ cô nói: "Đến con còn phải bố mẹ nuôi, thì làm sao con có thể nuôi được nó chứ!"
Phải biết rằng em mèo kia không khác gì thú nuốt tiền, một học sinh như cô làm sao mà gánh nổi.
Nhưng bố mẹ cô lúc này lại không muốn gánh cái món nợ này nữa.
Bố cô trả lại cô tờ giấy vừa rồi cho cô nói: "Con nhìn xem, chỉ riêng mình con mà đã tiêu tốn nhiều tiền thế này rồi.
Bố mẹ còn nuôi ba đứa nữa.
Con thương bố mẹ thì chia sẻ bớt cho bố mẹ đi."
Nói rồi ông kéo vợ ông đi về phòng của hai người.
Chỉ để lại Kiều Anh khóc không ra nước mắt giữa phòng khách.
Hóa ra phần thưởng của bố cô giờ lại thành vật cản trên con đường làm giàu của cô.
Nếu không cô chuyển nhượng em mèo cho người khác.
Ý nghĩ này vừa hiện lên, lập tức đã bị cô bóp tắt.
Cô nghèo thật nhưng nuôi một em mèo mà thôi, cô có thể.
Mà nhà này đâu chỉ cô là duy nhất chủ nhân của nó.
Kiều Anh nhìn chằm chằm về phía phòng của chị và em trai cô.
Hừ, muốn ôm ấp mèo của đều phải trả phí.
Đang ở trong phòng ngủ Ngọc Anh và Bảo Anh không hiểu sao rùng mình một cái.
Còn chưa kịp vớt được xu nào từ chị và em trai cô, Kiều Anh đã phải nghênh đón năm học gian nan nhất từ trước tới nay của mình.
Có câu "người sợ nổi danh, heo sợ mâp" quả nhiên không sai.
Trừ thầy dạy thể dục ra còn lại những thầy cô khác đều rất hiếu kỳ về cô.
Được thầy cô để mắt đối với học sinh giỏi mà nói là chuyện tốt.
Còn đối với học sinh dở là một hồi tai nạn.
Thật không khéo Kiều Anh lại không nằm trong hai trường hợp kể trên.
Cô học thiên khoa, những môn như tiếng Anh, văn, lịch sử, địa gì đó cô đều là con cưng.
Nhưng sang mấy môn hóa lý cô quả thật là con ghẻ.
Bởi vậy mấy môn này cô học càng ra sức, nhưng kết quả cũng chẳng cải thiện được gì.
Nhiều lúc cô cũng tuyệt vọng về mình.
Thầy cô dạy môn hóa và lý sau nửa tháng cũng hết hi vọng với cô, chuyển sang mục tiêu mới.
Kiều Anh cũng thở phào một hơi.
Cô có chút cảm kích nhìn về phía Nhật Anh.
Có lẽ ánh mắt cô quá chuyên chú, chính chủ cũng cảm nhận được nên quay đầu nhìn về phía cô.
Lần này Kiều Anh không