Hôm sau, Kiều Anh mang theo kẹo hô lô phiên bản dâu tây đưa cho đám bạn.
Mấy chục xiên kẹo dâu tây rất nhanh bị chia cắt sạch sẽ.
Chỉ dư lại cho Kiều Anh một chiếc túi trống không.
Quá quen với trường hợp này rồi nên cô không chút hoang mang mở cặp lấy ra hai xiên kẹo ra ăn.
Khi mà cả đám đang ăn hăng say thì lớp trưởng lại đột nhiên nói: "Tớ đi đón bạn.
Các cậu đi sau nhé!"
Nói rồi cậu ta một tay cầm xiên kẹo một tay lái xe định đi luôn.
Kiều Anh thấy nguy hiểm gọi lại lớp trưởng đưa chiếc túi cho cậu ta cất kẹo vào rồi thả cậu ta rời đi.
Lớp trưởng đi trước cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm hồn ăn uống của sáu người.
Giải quyết hết đám kẹo kia xong cả bọn mới xuất phát đi học.
Vừa rồi bọn cô tốn không ít thời gian, cho nên ăn xong sáu người tăng nhanh hơn tốc độ đến trường.
Còn cách trường hai km, Kiều Anh mắt sắc nhìn thấy lớp trưởng từ một ngõ nhỏ lao ra.
Hơn nữa đằng sau lại ngồi một bạn nữ.
Lập tức cô sâu chuỗi lại toàn bộ biểu hiện khác lạ của lớp trưởng sáng nay, rồi lớn mật đưa ra một kết luận: "Có vẻ lớp trưởng đang yêu đương thì phải?"
Học sinh thời này còn rất ngây thơ, yêu sớm gì đó chỉ gặp qua phim ảnh.
Tư liệu sống ngoài đời rất ít gặp qua.
Vì vậy nghe đến những lời này của Kiều Anh cả đám đều dừng xe lại quan sát.
Lớp trưởng lúc này còn mải nói chuyện với bạn nữ kia đâu, làm gì có thời gian nhìn xung quanh nên không có phát hiện đám bạn thân đang theo dõi mình.
Cho đến khi bị sáu người bao vậy cậu mới bừng tỉnh thì đã quá muộn.
Ngoảnh mặt lại nhìn bạn nữ đằng sau lớp trưởng lắp bắp hỏi đám bạn: "Sao, sao các cậu giờ mới đi đến đây?"
Đám người Kiều Anh cũng không định làm khó dễ gì cậu ta.
Nhưng biểu hiện "lạy ông tôi bụi này" của cậu ta khiến cả bọn nổi lên trêu ghẹo tâm tư.
Chỉ thấy Phương đầu tàu gương mẫu lái xe lại gần cười nói: "Bọn tớ vẫn đúng giờ đi nhé! Chỉ có người nào đó bảo đi trước mà sao giờ lại ở đây?"
Lớp trưởng bị nói đến mặt phát sốt, chột dạ mà nhỏ giọng trả lời: "Tớ đi đón bạn mà." Cậu hơi nghiêng người để lộ ra bạn nữ nhỏ xinh ngồi đằng sau.
Thấy rõ mặt bạn nữ sau, Kiều Anh và Phương đều rất là kinh ngạc.
Này đây chẳng phải là bạn Lan ở trong lớp bọn cô sao.
Lớp trưởng chẳng lẽ định ăn cỏ gần hang?
Hai người đang còn hoang mang, bạn Lan đã lên tiếng chào hỏi mọi người: "Chào các bạn!"
Giọng nói nhẹ nhàng đến làm người nghe xong lỗ tai đều phải tê dần.
Phái nam ở đây tập thể hưởng thụ còn mấy bạn nữ hổ thẹn không bằng.
Không chờ mọi người hỏi tiếp bạn Lan đã giải thích lý do mình ngồi sau xe lớp trưởng: "Hôm qua tớ đi chợ không may làm mất xe đạp.
Nhà tớ chưa kịp mua xe nên sáng nay tớ có gọi điện thoại cho lớp trưởng để đi nhờ xe."
Mọi việc sáng tỏ, đám người Kiều Anh mất đi hứng thú trêu ghẹo lớp trưởng.
Thấy thời gian không còn sớm tất cả đều tăng tốc xe mau đến trường.
Bị tụt lại phía sau Phương quay sang Kiều Anh nói: "Cậu có cảm thấy Lan nói dối không?"
Đây là lần đầu Kiều Anh nói chuyện với Lan.
Ngoài ấn tượng giọng nói của Lan ra thì không còn gì khác.
Cô lắc đầu hỏi lại Phương: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
Lúc này Phương mới kể chuyện của Lan cho Kiều Anh nghe.
Không có gì mới mẻ cốt truyện, chỉ là câu chuyện cô bé lọ lem phiên bản Việt mà thôi.
Mẹ mất sớm bố lấy vợ hai, mẹ kế con chồng tình cảm tốt đẹp mới là lạ.
Nhưng thời đại nào rồi, mẹ kế giờ không còn đáng sợ như thời xưa.
Trừ khi nhà Lan có gia tài bạc tỷ muốn kế thừa.
Kiều Anh ngắt lời Phương hỏi: "Nhà Lan có giàu lắm không?"
Phương lắc đầu trả lời: "Không.
Nghe nói bố Lan là công nhân nhà nước."
Công nhân nhà nước ở thập niên trước là công việc mơ ước của bao nhiêu người.
Đơn giản là chỉ cần vào biên chế bạn sẽ làm cho đến khi đủ tuổi về hưu mới thôi.
Lương không cao nhưng ổn định.
Cùng giàu có không dính dáng gì, như vậy lấy đâu ra mâu thuẫn mẹ kế con chồng.
Chẳng lẽ cho nhau nhìn không vừa mắt.
Hóa ra mẹ kế còn có đứa con gái riêng bằng tuổi của Lan.
Một gia đình