Kỳ nghỉ hè đúng kỳ hạn tiến đến.
Không có chuyến du lịch nào, càng không có cả ngày lướt mạng chán chê.
Chờ đợi Kiều Anh là vô biên vô tận công việc nhà.
Ai bảo nhà cô có thí sinh chuẩn bị thi đại học đâu.
Bố mẹ cô bận việc bán hàng không nói, chị cô giờ thuộc động vật quý hiếm cần được bảo hộ.
Nên toàn bộ công việc nhà trừ nấu ăn ra cô phải bao hết.
Từ sáng tới tối toàn công việc không tên, cộng thêm ở nhà không có gì giải trí đáng nói.
Kỳ nghỉ hè năm nay với cô thật là thảm họa.
Giãy giụa hai tuần cô định từ bỏ về nhà cũ ở cho lành.
Nhưng nghĩ đến nhà cũ không tủ lạnh điều hòa cô lại chùn bước.
Dù sao đầu tháng bảy chị cô cũng thi đại học, chịu đựng thêm vài tuần nữa là thoát kiếp.
Nhưng cuộc sống luôn có bất ngờ chờ bạn ở phía trước.
Lần này bất ngờ đến từ vị trí bà nội cô.
Bà gọi điện cho bố cô yêu cầu Kiều Anh về quê ở một thời gian.
Tuy tình cảm hai bà cháu cô có chút cải thiện nhưng không tốt đến trình độ sớm chiều ở chung thế này.
Sâu xa vẫn là từ Tâm, thằng em con nhà chú hai gây ra.
Không phải nó thi lên cấp ba sao, nhận thấy khả năng thi đỗ của nó không cao.
Mẹ nó tức thím hai cô cầu cứu đến bà nội cô.
Vì tiền đồ của bảo bối cháu đích tôn bà nội cô không ngại bắt cô về quê dạy bù.
Tránh quả dưa gặp quả dừa, hôm sau Kiều Anh phải khăn gói về quê ở.
Cùng đồng hành còn có Bảo Anh và em mèo.
Theo kế hoạch cậu nhóc này phải về quê từ nửa tháng trước.
Nhưng vì bộ phim hoạt hình mà nhóc này dây dưa đến giờ mới bị tống cổ đi.
Hai người một mèo bao lớn bao nhỏ rời khỏi nhà.
Ngồi đằng sau xe Bảo Anh ông cụ non thở dài nói: "Cảm giác như chị em mình bị đuổi ra khỏi nhà ấy!"
Ngồi đằng trước lái xe Kiều Anh khẳng định chắc nịch: "Không phải cảm giác đâu, chị em mình thật sự bị đuổi ra khỏi nhà." Sau đó cả hai không hẹn mà thở dài.
Đoạn đường về quê không xa, xe đạp điện đi không tới mười phút là về tới nơi.
Kiều Anh không tính toán về nhà bà nội ở, cô quyết định cùng nhóc Bảo Anh về nhà cũ chắp vá hai mươi hôm.
Người ta thường nói sao ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình.
Tuy nhà cũ để không ba năm nhưng dọn dẹp qua đi vẫn có thể ở được người sống.
Về quê ngày đầu tiên hai chị em phải tổng vệ sinh toàn bộ nhà cũ.
Tám tuổi Bảo Anh cơm đến há mồm quen rồi, lau dọn một buổi sáng cậu nhóc mệt thảm kêu không ngừng.
Đỉnh điểm là đến giữa trưa, khi cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến.
Ngồi trước chiếc quạt điện mà mồ hôi vẫn lấm tấm trên mặt, Bảo Anh gào lên muốn về nhà: "Nóng quá! Chị em mình về nhà đi!"
Kiều Anh cũng đang nóng muốn mệnh nhưng cũng không quên đả kích thằng em: "Mẹ sẽ không cho em về đâu.
Không ai quản em cả ngày ôm ti vi xem.
Hại mắt không nói ồn ào ảnh hưởng đến chị Ngọc Anh ôn thi, chờ mẹ cho em ăn roi thay cơm đi."
Việc ăn roi này mẹ cậu chắc chắn làm được nên Bảo Anh héo.
Toàn bộ béo mặt tang đến đáng thương, Kiều Anh không đành lòng mà an ủi: "Nếu không em đến nhà bà nội ở đi.
Phòng bà nội có điều hòa mát mẻ hơn ở đây."
Năm trước bố cô đã mua cho bà nội cô điều hòa dùng.
Nhưng ngay sau đó lại cho Bảo Anh về quê ở một tháng, Kiều Anh nghi ngờ động cơ mua điều hòa của bố cô không phải hiếu thuận bà nội cô.
Nhắc đến điều hòa cứ tưởng Bảo Anh sẽ bỏ cô mà đi nhưng cậu nhóc lại lắc đầu ngán ngẩm tiết lộ: "Bà nội sợ mất nhiều tiền điện.
Bà sẽ không bật điều hòa đâu."
Kiều Anh sửng sốt một chút, chuyện này xác thật bà cô có thể làm ra.
Phải biết rằng kiếp trước đến khi chết bà còn để lại vàng cho con cháu lo hậu sự cho mình.
Một người vất vả cả