Đang yên đang lành nhân thân công kích cô là sao? Kiều Anh trừng mắt hỏi: "Cậu bảo ai trì độn đâu?"
Thốt ra lời vừa rồi Nhật Anh đã có chút hối hận.
Thấy cô giận dỗi hỏi, cậu vội sửa sai nói: "Là tớ trì độn."
Nghe này Kiều Anh ngẩn ra, một lúc sau cô mới cười rộ lên đắc ý nói: "Đúng vậy.
Cậu thành tích lần nào cũng xếp sau tớ đâu." Ý ngoài lời Nhật Anh không thông minh bằng cô.
Nhật Anh dở khóc dở cười, hai chuyện này hoàn toàn khác nhau mà.
Thôi thời gian còn dài, để cô hiểu lầm cũng không ngại.
Nghĩ vậy cậu nhìn thẳng vào mắt Kiều Anh nói: "Tớ chưa bao giờ có ý định dùng cậu để chắn đào hoa cả.
Lúc trước tớ không nói rõ với bạn kia là bởi vì không cần thiết.
Một người qua đường mà thôi, tớ làm gì quan tâm đến người ta nghĩ gì."
Này cũng đúng đi.
Là cô nghĩ quá phức tạp.
Nhưng dùng "người qua đường" để hình dung nữ sinh kia thì thật là oan.
Con gái nhà người ta lớn lên tiêu chuẩn hoa khôi học đường được không? Chẳng lẽ thẩm mỹ của Nhật Anh có vấn đề.
Kiều Anh có chút tò mò không biết trong mắt Nhật Anh cô được đánh giá ra sao.
Cho nên cô không ngần ngại hỏi: "Cậu thấy tớ lớn lên thế nào?"
Đề tài có vẻ bẻ lái quá nhanh, Nhật Anh cũng bị hỏi cho á khẩu.
Phải mất một lúc cậu mới lấy lại thanh âm trả lời: "Cũng tàm tạm."
Tuy không phải đánh giá rất cao nhưng vẫn thành công lấy lòng Kiều Anh.
Ai cũng muốn được khen xinh đẹp, nhưng làm người phải tự mình hiểu lấy.
Nhật Anh nhận xét vậy rất là chính xác.
Hai người nói chuyện nãy giờ, nhân viên cửa hàng cũng đã lục tục đưa bánh ngọt lên.
Lúc gọi món không có cảm giác muốn ăn, giờ nhìn một bàn bánh ngọt Kiều Anh không kìm được nuốt nước miếng.
Bên tai là Nhật Anh giới thiệu tên các loại bánh ngọt.
Có bánh su kem, ga tô cuộn, bánh sừng trâu, mo chi.
Kiếp trước cô không dám ăn những loại bánh này.
Lúc đầu là nghèo sau là quá béo.
Trọng sinh một hồi thật đáng giá.
Những thứ trước kia không dám ăn giờ cô ăn bù hết.
Khách sáo với Nhật Anh mấy câu, Kiều Anh gấp không chờ nổi cầm một chiếc mo chi lên thưởng thức.
Vỏ ngoài mềm dẻo của bột nếp, bên trong là vị ngọt béo mát lạnh của kem.
Một sự kết hợp không thể tốt hơn.
Bánh chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cắn năm ba miếng cô đã diệt một cái.
Đang vươn tay lấy một chiếc bánh khác lên ăn thì ba lô cô để dưới bàn động đậy.
Em mèo ở ba lô dịu ngoan nãy giờ bắt đầu giãy giụa đòi ra.
Kiều Anh đoán em này thấy cô ăn nên cũng muốn ra ăn ké.
Thật là con mèo ham ăn.
Nhưng làm em mèo thất vọng rồi trên bàn bánh ngọt không phải đồ ăn cho nó.
Nên khi được giải thoát khỏi ba lô em mèo dùng mũi hít hít, sau đó toàn bộ mèo liền héo.
Kiều Anh cười cười hỏi Nhật Anh: "Tớ định lấy pa tê ra cho mèo ăn.
Liệu có bị chủ cửa hàng đuổi ra ngoài không nhỉ?"
Liếc nhìn em mèo đáng thương trong lòng Kiều Anh, Nhật Anh lắc đầu: "Sẽ không.
Nếu cậu cho nó ăn nhớ rõ vệ sinh sạch sẽ là được."
Được câu trả lời chính xác của Nhật Anh, Kiều Anh mới lấy giấy gói bánh mo chi vừa rồi trải ra.
Mở ba lô lấy một hộp pa tê ra đổ một ít ra