Kiều Anh lần này giận thật sự.
Cô hạ quyết tâm ngó lơ Nhật Anh một thời gian.
Vừa cho thằng nhãi kia biết cô cũng có tính tình ra còn là muốn khảo nghiệm cậu ta thích cô nhiều ít.
Nếu chỉ một chút giận dỗi mà không kiên trì được vậy đoạn tình cảm này không cần cũng thế.
Nói đến cùng vẫn là tuổi tác hạn chế tế bào lãng mãn của con người.
Nếu cô thật là thiếu nữ mười bảy tuổi làm gì mà phải rối rắm đến tận đây.
Đây cũng là mặt trái của trọng sinh mang lại.
Mong rằng Nhật Anh cũng không làm cô thất vọng vượt qua thử thách có cái kết viên mãn.
Ở cô còn giận dỗi với Nhật Anh là lúc kết quả đại học cũng đến rồi.
Không có gì bất ngờ chị cô đã trúng tuyển đại học quang vinh trở thành một cô sinh viên.
Tính ra chị cô cũng là người đầu tiên trong họ thi đỗ một trường đại học danh tiếng.
Nên kết quả vừa ra bố mẹ cô cười không khép được miệng tuyên bố muốn tổ chức ăn mừng.
Đương nhiên áo gấm về làng là lựa chọn hàng đầu, ai bảo trên huyện nhà cô cũng quen biết không mấy nhà đâu.
Vì vậy cả nhà dìu già dắt trẻ về nhà cũ đi.
Lúc này Kiều Anh cũng không còn thời gian đâu mà tình với chẳng ái.
Nhật Anh lại tiếp tục bị cô lãng quên một đoạn thời gian.
Năm nay làng cô không chỉ một mình chị cô tham gia thi đại học nhưng lại là người duy nhất trúng tuyển.
Nên vừa đến cổng làng đã không ít người hướng bố mẹ cô chúc mừng.
Nhưng điều làm cô bất ngờ hơn cả là thái độ của mọi người đặc biệt nhiệt tình với cô.
Chẳng lẽ em gái sinh viên cũng được hoan nghênh đến vậy? Phải đến khi vào nhà bà nội cô mới biết nguyên nhân.
Chẳng là kết quả thi cấp ba của thằng em chú hai cô cũng công bố rồi.
Nó vừa lúc đạt điểm chuẩn thi đỗ trường cấp ba kiếp trước cô học.
Nói thế nào đó cũng là một trường công lập có hệ thống giáo dục tốt số một của huyện cô.
Thi vào được trường này cũng phải dễ dàng gì.
Ít ra với trình độ của thằng em con nhà chú hai cô là không có khả năng đỗ được.
Nhưng ấy thế mà nó lại nghiễm nhiên làm được khiến ai nấy đều sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên của mọi người là nhà nó dùng tiền đi cửa sau mới đỗ.
Sau lại hỏi thím hai cô họ mới biết được chân tướng.
Là do công lao dạy bù của Kiều Anh.
Hiện tại người dân quê cô đều có tiền dư dả nên đối với việc học hành của con cái cũng càng để bụng.
Họ không tiếc đầu tư cho con đi học thêm các lớp học bên ngoài các thầy cô giáo.
Mục đích cuối cùng không phải là thi vào một trường cấp ba tốt sao.
Nên nghe nói Kiều Anh chỉ cần ngắn ngủi hai mươi ngày mà đã giúp một học sinh trung bình có thể thi đỗ trường học tốt như thế ai chẳng giật mình.
Những nhà có con cái trong độ tuổi sang năm thi lên cấp ba đặc biệt quan tâm.
Tuy còn cách đến một năm nữa mới đến lượt con họ nhưng họ muốn liên lạc cảm tình với Kiều Anh trước.
Sau mới nhờ cô dạy bù con cái họ.
Vì vậy ngoài vị sinh viên mới ra lò chị cô ra, Kiều Anh