Bởi vì Tạ Kiều thoải mái đồng ý ngày mốt thu hoạch lúa, cả nhà bọn họ nhất định sẽ có mặt nên tiểu đội trưởng tổ thứ sáu của đại đội sản xuất Hổ Độ liền rất sảng khoái viết giấy xin nghỉ cho Tạ Kiều.
Tạ Kiều cầm giấy xin nghỉ trở về, vừa đi vừa suy nghĩ kiếp trước cô cùng Lục Hướng Vinh vào trong huyện tìm rất nhiều người quen biết với Lục Hướng Vinh nhờ giúp đỡ nhưng đều không có được lương thực, cuối cùng vẫn là đi chợ đen, tốn giá cao mới mua được.
Trước đó cô đã nói Lục Hướng Vinh viết cho mình một bức thư để mình mang thư đi mua lương thực cũng là vì để cho Lục Hướng Vinh không đi trong huyện.
Thứ nhất là tránh tình huống chết thảm kiếp trước, thứ hai chính là Tạ Kiều không muốn để cho Lục Hướng Vinh bị người xem thường.
Tạ Kiều định lần này đi vào trong huyện, cũng không tìm ai mà trực tiếp đến chợ đen tốn giá cao mua lương thực về vượt qua mấy tháng này.
Chẳng qua là sau đó còn phải trải qua cuộc sống khó khăn trong mười năm, cô còn phải nghĩ cách kiếm ít tiền.
Đang lo lắng dùng cách gì kiếm tiền, Tạ Kiều đụng phải chị dâu cả - Chu Tịch Mai từ đối diện đi tới.
Chu Tịch Mai nhìn rất tức giận, lôi kéo tay Tạ Kiều hỏi: "Phiếu đâu! Cái đồ không biết xấu hổ nhà cô, trước kia lúc gả cho tên tàn phế nói như thế nào hả? Không phải cô nói sau này tuyệt đối không làm phiền anh cô một xíu nào sao? Giờ sao, tên tàn phế kia không nuôi nổi cô nên cô quay lại hút máu anh cô hả? !"Nói xong giơ tay lên muốn tát Tạ Kiều.
Tạ Kiều lanh tay lẹ mắt, bắt được cổ tay của Chu Tịch Mai, đồng thời trở tay lắc một cái khiến Chu Tịch Mai bị đau kêu to.
"Tạ Kiều! Cô điên rồi, tôi là chị dâu cô đó, cái đồ đê tiện này, cùng thằng chồng tàn phế kia hút máu nhà tôi, còn dám đối xử với tôi thế này!" Chu Tịch Mai muốn rơi nước mắt, nhưng càng mắng Tạ Kiều càng vặn tay cô ta mạnh hơn.
"Chị mắng ai tàn phế hả?" Tạ Kiều lạnh giọng hỏi.
Chu Tịch Mai cảm thấy tay mình muốn gãy ra, nào còn dám mắng Lục Hướng Vinh nữa, cô ta hu hu kêu đau, khóe mắt liếc thấy Tạ Sổ Lương cuống cuồng chạy tới, cô ta giống như nhìn thấy cứu tinh, nghẹn ngào kêu: "Chồng ơi! Chồng ơi, anh mau tới đây, con em gái đê tiện của anh điên rồi, cô ta muốn bẻ gãy tay em!"Thanh âm của Chu Tịch Mai không nhỏ, lúc này đang ở trên bờ ruộng nên khi Tạ Sổ Lương chạy đến thì chung quanh cũng có một số người tụ tập.
Bọn họ nhỏ giọng nghị luận: "Chị dâu em chồng này sao lại đánh nhau thế?""Không nghe thấy hả? Chu Tịch Mai nói Tạ Kiều cầm nhà phiếu nhà cô ta.
""Tôi nghe là Tạ Sổ Lương cho cô ấy mà? Bọn họ là anh em ruột, làm anh trai lo cho em gái một chút cũng không có gì.
""Xí, sợ là các người không biết, đứa con trai lớn của Tạ Kiều kia trộm rượu nhà Lưu Qua Tử, đập vò rượu, mới vừa bồi thường hơn nửa tháng lương thực đó! Nhà cô ta không có cơm ăn, Tạ Kiều nhất định là đi tìm Tạ Sổ Lương hỏi phiếu, nếu không Chu Tịch Mai sao lại tức giận như vậy?""Đã lấy chồng mà còn không biết xấu hổ như vậy, làm nhà lão Tạ mất hết mặt