Đại Thiết cố ý giấu giếm nên Tạ Kiều hoàn toàn không biết được Tạ Sổ Lương đã lén đưa cho Đại Thiết phiếu lương thực.Đến khi ăn cơm chiều, Tạ Kiều vẫn còn bởi vì vấn đề nhà thiếu lương thực mà truy hỏi Lục Hướng Vinh: "Anh viết xong thư chưa?"Lục Hướng Vinh đã sớm chuẩn bị xong rồi, anh lấy ra một phong thơ giao cho Tạ Kiều."Dư Khải, biên tập báo xã Hổ Độ." Lục Hướng Vinh không nói chuyện ban ngày anh cố ý đến đại đội công xã một chuyến, sớm đã gọi điện thoại cho Dư Khải rồi, "Em vào huyện trực tiếp đi báo xã là được, tìm thấy Dư Khải thì đưa bức thư này cho anh ta, anh ta sẽ cho chúng ta phiếu lương thực."Tạ Kiều gật đầu: "Em nhất định sẽ lấy được phiếu lương thực trở về, ngày mai anh yên tâm đến trường coi thi đi."Lục Hướng Vinh nhìn biểu tình kiên trì của Tạ Kiều, ngón tay để trên đùi không tự chủ mà giật giật, anh muốn vuốt ve mặt Tạ Kiều, muốn thân mật một chút, cùng nói cảm ơn cô, còn muốn nói cô đã cực khổ rồi.Nhưng tính cách của Lục Hướng Vinh không cho phép anh suồng sã ở trước mặt người khác.
Cho dù ngồi bên cạnh đều là con cái của mình.Nhìn chằm chằm Tạ Kiều hồi lâu, lâu đến mức Tạ Kiều có chút không được tự nhiên, lắp bắp nói: "Anh, anh nhìn em làm gì? Em, trên mặt em có vết bẩn gì hả?"Lục Hướng Vinh cũng không xấu hổ, anh lắc đầu: "Không, ăn cơm đi."Anh nghĩ, chờ ban đêm đi.Nhưng mà, ban đêm Lục Hướng Vinh từ đầu đến cuối đều không có cơ hội ở riêng với Tạ Kiều.
Nguyên nhân chủ yếu là vì Nhị Nha, cô bé học thuộc một đoạn văn ba mươi sáu chữ mà học cả một ngày cũng không thuộc.Tạ Kiều nhìn chằm chằm cô bé, hết sức nghiêm khắc, không học thuộc liền đánh.Tiêm đèn dầu hỏa làm bằng bình mực bị cắt đứt mấy lần, lòng bàn tay Nhị Nha cũng sưng, ánh mắt cũng đỏ bừng, không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi.Tạ Kiều phát hiện Nhị Nha mấy lần nhìn về phía Lục Hướng Vinh, ánh mắt vô cùng đánh thương, muốn để cho Lục Hướng Vinh nói giúp cô bé, cô nói thẳng: "Hôm nay, hoặc là học thuộc hết cái này, hoặc là con không đi học nữa, theo mẹ ra đồng làm việc kiếm điểm công."Cũng bởi vì Nhị Nha còn ôm may mắn trong lòng, Tạ Kiều chỉ đành phải quay đầu nói với Lục Hướng Vinh: "Anh Vinh, nếu không hôm nay anh ngủ ở trong phòng bọn nhỏ nhé? Em trông chừng con bé."Lục Hướng Vinh kiên nhẫn đợi một đêm, đến buổi tối khi ngủ muốn cùng Tạ Kiều nói mấy câu thân mật: ".
.
."Lục Hướng Vinh không tình nguyện, nhưng anh biết mục đích Tạ Kiều bảo anh sang phòng ngủ khác.
Nhắc tới cũng do anh không nghiêm khắc dạy dỗ con cái, mặc cho bọn chúng thoải mái lớn lên, sinh ra những tính xấu.Lục Hướng Vinh ngồi ngay ngắn, bỏ sách trong tay xuống, mượn lực cánh tay chuyển động xe lăn.Trước khi rời khỏi phòng,