Hai người này là kẻ thu phí vào cửa chợ đen, bọn họ sẽ trông chừng giao lộ, nếu như có dân binh tuần tra tới thì sẽ lập tức thông báo cho người ở bên trong chợ chạy.Vì an toàn, cho dù lòng đang rỉ máu nhưng Tạ Kiều cũng rất biết điều nộp một hào tiền phí bảo hộ, cũng nói tên đại tỷ - người đã nói cho cô biết nơi này vào kiếp trước.Đại tỷ thường xuyên giới thiệu người tới chợ đen, hai người trẻ tuổi này cũng biết chị ta nên sau khi thu tiền của Tạ Kiều thì cho người đi vào.Ở trong đường hẻm ảm đạm không ánh sáng, phần lớn người đều đeo khăn vải tối màu như Tạ Kiều nhằm che giấu thân phận của mình.Tạ Kiều đi theo dòng người, tầm mắt quét qua vật bán trên vỉa hè, cũng không tìm bao lâu đã phát hiện chỗ bán phiếu lương thực, vui mừng hiện lên trong ánh mắt, cô chen đi qua, chỉ phiếu lương thực, đè giọng hỏi: "Phiếu này anh có bao nhiêu?"Đối phương ngẩng đầu nhìn cô một cái: "Cô muốn bao nhiêu?"Tạ Kiều không nhận gạo mịn, hai mươi cân thô lương, có không?""Có." Đối phương thấy nhận được một đơn hàng lớn nên cũng có chút vui mừng, "Số tiền này cũng không ít, cô nhất định cần nhiều như vậy sao?"Bây giờ phiếu lương thực đi đổi lương thực là không cần bỏ tiền ra.
Nếu như dùng tiền mua phiếu lương thực mà nói thì giá tiền sẽ không thấp.Tạ Kiều mang theo mười hai đồng, đây là tiền lương hai tháng của Lục Hướng Vinh.
Giá phiếu lương thực ở chợ đen đắt nhưng mua hai mươi cân thô lương, năm cân gạo mịn nhất định là đủ.Trong lòng cô có tính toán, cũng không phải là một người chịu không nổi ánh mắt xem thường, tự nhiên cũng không bởi vì người khác hoài nghi mà lôi hết tiền trong người ra để chứng minh.
Tiền tài không lộ ra ngoài, điểm này cô vô cùng rõ ràng, hơn nữa cố ý trả giá nên cố làm vẻ do dự hỏi: "Bao nhiêu tiền?"Con ngươi của đối phương xoay chuyển mấy vòng, "Thô lương xu một lạng, gạo mịn bốn xu một lạng, chị hai, ngươi muốn nhiều, hai mươi cân thô lương, năm cân gạo, đây chính là.
.
."Hắn bắt đầu đếm đầu ngón tay."Chín đồng sáu? !" Trước kia Tạ Kiều đi học cũng không tệ, lại thêm lúc sự nghiệp lên cao đã tính qua không ít sổ sách nên hay làm quen tay, vào lúc đối phương nói ra giá đơn vị, cô dừng hai ba giây đã đưa ra câu trả lời, "Đồng chí à, tôi đây cũng mua nhiều, nếu không anh bớt cho tôi một ít nhé?"Đối phương không tin con số Tạ Kiều tính ra, anh ta vẫn còn đang vạch đầu ngón tay ra đếm, đếm một đỗi lâu, càng đếm càng rối.Tạ Kiều có chút vội vàng, sợ có người qua chợ đen tuần tra nên liền nói: "Một cân mười sáu lạng, thô lương một lạng hai xu, mười lạng chính là hai hào, sáu lạng là một hào hai xu, một cân thô lương chính là ba hào hai xu, mười cân chính là ba đồng hai, hai mươi cân dĩ nhiên chính là sáu hào tư.
Lại tính gạo mịn, một lạng bốn xu, mười lạng bốn hào, sáu lạng hai hào tư, nói cách khác một cân gạo mịn