Tạ Kiều nghĩ, thằng nhóc này cảm ơn vì cô để bọn họ ở lại.Cô cười cười rồi bảo: "Cảm ơn chú Lục của cháu ấy, là anh ấy nói muốn giữ các cháu lại."Dư Quy lắc đầu: “Không phải.
Sau khi cháu và em gái về đây, thím là người đầu tiên không bảo bọn cháu là yêu quái.”Tạ Kiều khẽ giật mình, lời cô nói hồi sáng với chủ nhiệm Tiễn, thằng nhóc này đã nghe sao? Chẳng lẽ bởi vì thế nên hai anh em này mới không chịu ở lại nhà chủ nhiệm Tiễn? Nhưng sao chật vật tới mức này đây?Vốn Tạ Kiều muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng chợt nghĩ mới nhận ra truy hỏi tận gốc có khác nào xé miệng vết thương của người ta đâu?Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Ba cái yêu quái đều là mê tín của phong kiến.
Cháu có biết không? Lần tới người khác nói cháu vậy thì cháu hãy nói kẻ đó là đồ phong kiến mê tín, phải đi nói với bí thư, có hiểu chưa?"Cô cũng không nói mấy lời cổ vũ cậu, chỉ nói cho cậu biết cách đáp trả.Lời hay cũng không thể khiến những người đồn đãi nhảm nhí bên ngoài câm miệng, cũng không thể giúp Dư Quy bớt soi mói một chút nào.
Cây non muốn lớn lên, muốn đánh đâu thắng đó thì phải đối diện với mưa gió.Tạ Kiều thấy cậu lặng im không nói gì, cô cho rằng đứa nhỏ này phiền muộn khổ sở, lại bổ sung một câu an ủi: "Màu mắt cháu nhìn rất đẹp, cũng rất đặc biệt, chứng tỏ cháu không tầm thường, về sau rất có tương lai có hiểu không?"Lời này mới có thể khiến đứa trẻ con vui vẻ nhỉ? Thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi đều tưởng mình giỏi nhất, không tầm thường nhất nhỉ?Ai ngờ thằng nhóc này nói: "Chỗ bọn cháu ở trước kia có rất nhiều người mắt xanh."Tạ Kiều: “...!Dư Quy, cháu là “giang tinh”* chuyển thế nhỉ.”*Là dùng để chỉ những người trong lúc nói chuyện thích tranh cãi.Không đợi Dư Quy hỏi “giang tinh” là cái gì, Đại Thiết trốn ở cách đó không xa sợ hãi thốt lên một câu: "Tất cả đều là sói à!"Nhị Nha sửa lại, nói: "Anh ta là người! Người! Không phải sói! Bây giờ đã sớm không có sói rồi, đều bị người trong đại đội ăn hết sạch rồi."Giống như nói không cần lo lắng sẽ có sói đến ăn cô bé nếu cô bé