Dư Quy đối với chuyện xảy ra ngày hôm qua vô cùng chán ghét, hơn nữa cũng không muốn nhắc tới nữa.Tạ Kiều không có cách nào, cô nhất định phải biết rõ, nếu không thì không ăn nói với chủ nhiệm Tiễn được.
Cô đành phải nói: "Cháu không nói thì thím không có cảnh cáo bọn họ, về sau có lẽ sẽ còn xảy ra chuyện giống vậy."Đại khái từ “về sau” đã hù Dư Quy.Dư Quy nghiến răng nghiến lợi nói: "Con trai bà ta sờ mó Dư Bảo."Vẻ mặt Tạ Kiều thay đổi, nếu như chữ “sờ” không chứa bất cứ ý mờ ám nào thì Dư Quy cũng sẽ không canh cánh trong lòng, dẫn theo em gái chạy đến ngay trong đêm.Tạ Kiều không bảo Dư Quy nói nữa, cô bảo: “Thím biết rồi.
Giúp thím làm việc, lát nữa nếu chủ nhiệm Tiễn đi tìm thì các cháu đừng nhìn chị ta, đóng giả chột dạ tránh đi, biết không?”Dư Quy không biết rốt cuộc Tạ Kiều muốn làm gì, nhưng chỉ có thể ở lại thì cậu có thể làm bất cứ việc gì.Trông Dư Quy vừa lạnh lùng vừa hung hăng, nhưng thật ra là một đứa trẻ rất lễ phép, không nán lại ở đây lâu, nói cảm ơn rồi đi về.Tạ Kiều mỉm cười, sau khi nói không phiền thì gọi Dư Quy, Dư Bảo làm việc.Sau khi ăn sáng xong, Lục Hướng Vinh đến trường học, Đại Thiết và Nhị Nha không biết chạy chỗ nào rong chơi, Tạ Kiều mang theo Tiểu Tể đến giếng giặt quần áo.Hai anh em Dư Quy cũng không biết lấy đâu ra sức mạnh thay phiên nhau chẻ củi trong sân.
Lúc đầu Tạ Kiều còn sợ bọn chúng sẽ làm mình bị thương, về sau thấy chúng chẻ giỏi nên cũng mặc kệ.Lúc giặt xong phân nửa quần áo, Tiễn Mãn Quán người đầy mồ hôi chạy tới, trông thấy hai đứa Dư Quy, Dư Bảo đang chẻ củi trong sân, lại càng hoảng sợ nói: "Xem như tìm được hai đứa! Sao mới sáng sớm đã chạy tới đây chẻ củi thế?”Rồi sau đó lên tiếng chào hỏi Tạ Kiều, chị ta nói: "Kiều nương, thực xin lỗi, hai đứa gây thêm phiền toái cho cô rồi nhỉ? Bây giờ tôi sẽ dẫn bọn nó về ngay."Hai đứa Dư Quy và Dư Bảo né tránh, không đi cùng Tiễn Mãn Quán.Mặt mũi Tiễn Mãn Quán có chút ngượng ngùng, ngay lúc chuẩn bị nói đừng quấy rầy người khác thì