Gió lạnh thổi qua, mấy người lao công đang ở quét rác trên mặt đường.
Cách đó không xa là cổng trường, có một cái xe đẩy bán bánh tam giác ở gần đó, mùi hương ngọt lịm bay tới.
Lục Yên ngửi mùi bay trong không khí, cầm lòng không được nuốt nước miếng, cảm giác trong bụng như có một con mèo nhỏ, cào cào bụng cô không ngừng nghỉ.
Cô che bụng, đi đến trước xe đẩy bán bánh tam giác, đáng thương đối diện với người bán hàng rong nói “Cháu muốn một cái, cảm ơn.”
“Được rồi! 5 mao tiền.”
Người bán hàng rong đưa cho cô một cái bánh tam giác nóng hổi.
Lục Yên chần chừ một lát, cô rút từ trong ví ra năm trăm tệ đưa cho người bán hàng rong.
Người bán hàng rong cầm tiền nhìn qua nhìn lại, khó hiểu hỏi “Đây là tiền gì? Chưa bao giờ thấy qua, là giả à.”
“Không phải giả đâu ạ.” Lục Yên vội vàng giải thích “Cô đem tờ tiền này giữ hai mươi năm, à không, nhiều nhất mười năm thôi, là có thể mang ra dùng rồi.”
Người bán hàng rong nhìn cô như nhìn thấy người tâm thần, thấy làn da cô trắng nõn như trong suốt, bộ dáng thanh thuần khả ái, vừa thấy liền biết là tiểu thư con nhà có tiền, ôn hoà hiền hậu, không giống như là kẻ lừa đảo.
Người bán hàng rong không có lấy tiền của cô.
“Bỏ nhà ra đi không phải là chuyện tốt đâu, mau trở về tìm ba mẹ cháu đi, bọn họ chắc gấp gáp tìm cháu đấy.”
“Vâng, cảm ơn!”
Lục Yên cầm bánh tam giác nóng hổi, đứng ở ven tường há miệng ra ăn.
Đây là ngày thứ ba cô sống lại, không có tiểu thuyết nào lại viết khổ sở như vậy, cô hiện tại bụng đói kêu ùng ục, sống sót mới là vấn đề.
Lục Yên bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn lại trọng sinh về năm 15 tuổi, vốn dĩ cho rằng có thể phấn đấu một lần nữa, cố gắng học tập, thoát khỏi cái danh phú nhị đại kêu ngạo, học thật bản lĩnh, để không đến mức ba cô bị kẻ thù tính kế làm phá sản, mà cô cái gì cũng không giúp được.
Trăm triệu lần không nghĩ tới, cô không phải trở lại lúc mình 15 tuổi, mà là về năm ba cô 15 tuổi!
Bắc Thành vẫn là Bắc Thành, đường phố vẫn là đường phố, chẳng qua, nơi này không có bất kì người nào nhận ra Lục Yên, bởi vì...
Cô còn chưa có sinh ra.
Lục Yên trở thành con người “Ba không”, ở đầu đường của năm 2000, lang thang ba ngày, chân chính cảm thụ được cái gọi là kiếm ăn mà sống.
Năm đó ba cô phá sản, cô trong một đêm từ phú nhị đại biến thành kẻ nghèo hèn, cũng chưa bao giờ nghèo túng như vậy.
Nếu không tìm thấy lão ba Lục Trăn lúc trẻ, có khả năng cô thật sự sẽ chết đói đầu đường.
Lục Yên một đường hỏi thăm, đi tới trường trung học mà lão ba Lục Trăn học năm đó, Tam Trung Bắc Thành.
Tam Trung Bắc Thành là một trường trung học có lịch sử lâu đời tại Bắc Thành, mặc dù Lục Yên sinh sau, Tam Trung Bắc Thành vẫn còn mở cửa chiêu sinh, sau còn được bầu là trường trung học trọng điểm.
Lục Yên cũng biết Tam Trung Bắc Thành, cô thường xuyên nghe ba mình nhắc tới, kể lại những chuyện cuồng vọng ngày xưa.
Lục Yên vì những lời này mà nôn mửa rất lâu.
Hiện tại, nàng đứng trước cổng Tam Trung Bắc Thành, nhìn cổng lớn màu xanh này đã nhiều năm, bỗng nhiên có phần hưng phấn.
Việc này, không biết ba cô cất giấu bao nhiêu chuyện cũ “Nghĩ lại mà kinh”?
Lục Yên ở cửa trường học ngồi xổm ba ngày, ngay cả bóng người ba cô cũng chưa nhìn thấy.
“Bạn học, xin hỏi cậu có biết Lục Trăn không?”
“Lục thiếu à, cậu ta không thường tới trường.”
“Vậy đến đâu mới có thể tìm được hắn?”
“Khả năng giải trí ở phố bàn người, khuyên cậu không nên đi, nơi đó rất loạn.”
“……”
Lục Yên vẫn là quyết định ngồi ở cổng trường chờ Lục Trăn, hiện tại thân phận cô mẫn cảm, thật sự không nên chạy loạn.
Đợi liên tiếp ba ngày ở cổng trường, Lục Yên đều không thấy Lục Trăn, nghe nói vị Lục đại thiếu gia không phải mỗi ngày đều tới trường học, trốn học đối với hắn mà nói, là chuyện thường ngày.
Lục Yên nghĩ ông bố tổng tài cao lãnh của mình với "Lục thiếu" trong miệng bọn họ căn bản không phải cùng một người.
Lục Yên ngồi xổm xuống đầu đường, chán chết chờ lão ba, không hề nhận thấy được, cung quanh có một cô gái đang nhìn cô chằm chằm.
Cô sinh ra đã xinh đẹp, đặc biệt là eo thon nhỏ, uyển chuyển tinh tế. Đời trước cô mới vào đại học liền được phong là “Hoa hậu giảng đường”, mê hoặc vô số trạch nam*.
* Trạch nam: dùng để gọi những anh chàng chỉ thích ở nhà, lười ra ngoài, luôn trốn trong phòng để đọc truyện tranh, đọc tiểu thuyết, cày phim hoặc chơi game…
Mặc dù hiện tại Lục Yên chỉ có mười lăm tuổi, nhưng khuôn mặt kinh diễm cũng đủ cho các cô gái xhung quanh nảy sinh lòng ghen ghét, do đó theo bản năng mà xuất hiện địch ý ——
“Nghe nói cô ta mỗi ngày đều tới Tam Trung.”
“Gặp người khác liền hỏi về Lục Trăn.”
“Thật không biết xấu hổ, muốn tìm ở bên ngoài trường học luôn rồi.”
……
Lục Yên biết thời của ba cô nam nưc còn rất đơn thuần và bảo thủ, dù cách nhau vĩ tuyến 38*, thì nhìn thấy ánh mắt thôi cũng mặt đỏ tim đập một trận.
* Vĩ tuyến 38 theo mình biết là vĩ tuyến phân cách Nam và Bắc Triều Tiên, nên chắc ý ở đây là sự xa cách.
Hành động ngồi xổm ở bên ngoài trường học chờ Lục Trăn của cô là quá táo bạo trắng trợn, các cô gái ở đây cảm thấy cô rất lớn mật và khác người, lại thêm việc Lục Trăn ở trong trường học thật sự là… Quá được hoan nghênh!
Bởi vậy, hành động này của Lục Yên, rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Nhưng mà cô còn có thể làm sao bây giờ, cô còn chưa có sinh ra mà, muốn ăn cơm quá!
Không tính lão ba thì cô không biết nên xin ai giúp đỡ, cục cảnh sát chắc chắn không thể đi, nếu cô không phải bị đưa vào Viện phúc lợi thì chính là bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Âm thanh các cô gái khe khẽ nói nhỏ không dứt, còn cố tình làm cô nghe được ——
“Thật là cố chấp, mỗi ngày đều chờ ở chỗ này, mà không nghĩ tới, Lục Trăn sớm có bạn gái, bạn gái cậu ấy là hoa hậu giảng đường đấy.”
Lỗ tai Lục Yên lập tức dựng lên, cẩn thận nghe các cô bát quái.
Lục Trăn sớm như vậy mà đã có bạn gái, chẳng lẽ là mẹ cô sao!
“Ơ, nghe nói Thư Mộng Phi đã chia tay với Lục Trăn rồi.”
“Vì sao, hai người bọn họ không phải tình cảm tốt lắm sao? Thư Mộng Phi xinh đẹp như vậy, rất xứng dôi với Lục Trăn mà!”
“Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi nhé, Thư Mộng Phi gần đây tiếp xúc với người kia đi rất nhiều.”
“Người kia?”
“Thẩm Quát.”
“……”
Các cô gái đồng thời an tĩnh nửa phút.
“Thư Mộng Phi điên rồi sao, lại có thể tiếp xúc với hắn."
“Nam sinh tối tăm như vậy, ngẫm lại mà khiến người ta sởn tóc gáy.”
“Mấu chốt là Thẩm Quát nghèo như vậy, có thể chăm sóc được Thư Mộng Phi à.”
……
Nghe được cái tên Thẩm Quát, Lục Yên theo bản năng run run một chút, phía sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh.
Thẩm Quát, nhiều năm sau ở Bắc Thành đã có quyền thế trở thành hào môn tân quý, im lặng mấy năm, tỉ mỉ lập âm mưu, làm công ty đang phát triển không ngừng của Lục Trăn phá sản, đem ông đạp dưới chân.
Lục Yên sợ muốn chết!
Không nghĩ tới, Thẩm Quát với Lục Trăn, hai đối thủ một mất một còn, thế nhưng lại là bạn học cao trung!
Nghe mấy nữ sinh bát quái, bạn gái "hoa hậu giảng
đường" của Lục Trăn hình như nửa đường phản bội mà đi thích Thẩm Quát?
“Ây, đừng nói nữa, Lục Trăn tới kìa!”
Lục Yên bừng tỉnh ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Trăn đang cưỡi xe máy, cùng với dáng vẻ hào sảng* không giấu được của thiếu niên đi ra cổng trường.
* Hào sảng: sự rộng rãi, không gò bó. (Chưa tìm được từ thích hợp để thay vào)
Cậu mặc áo sơ mi trắng, cổ áo hơi mở, cổ tay áo cuốn tới khuỷu tay, lộ ra làn da màu lúa mạch.
Lục Trăn ngũ quan tinh xảo không cần phải nói, nhất là đôi mắt sáng, đào hoa câu người, hơi hơi giương lên, đa tình lại phóng đãng.
Lục Yên cũng có một đôi mắt động lòng người, cùng ba cô không có sự khác biệt.
Trước kia có người nhà nói giỡn, với đôi mắt này, hai cha con đều là hồng nhan họa thủy.
* Hồng nhan họa thủy: sắc đẹp gây loạn, gây hại.
Lục Yên xa xa nhìn Lục Trăn, cảm giác lúc ba cô còn trẻ còn “Họa thủy” nhiều hơn cô!
Lục Trăn được công nhận là hot boy* số 1 Bắc Thành, là công tử con nhà giàu, trang điểm thêm lại càng phóng điện, cả đời không giấu được vẻ phóng túng, đi đường vào những năm 2000, tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm.
* Từ gốc là "giáo thảo" ý chỉ những người đẹp trai nên mình để "hot boy".
Lục Yên không ngờ lão ba nghiêm túc ổn trọng nhà mình vào lúc niên thiếu là cái dạng này!
Mắt nhìn xe máy Lục Trăn, sẽ phải đi ngang qua cô, Lục Yên vội vàng nhào qua chặn đường Lục Trăn.
Lục Trăn bất ngờ phải phanh gấp, bánh xe cách Lục Yên nửa thước thì ngừng lại.
“Mẹ nó, mày chán sống à!”
Nhìn thấy lão ba thân ái, nghĩ đến ba ngày qua chịu ủy khuất cùng khổ sở, Lục Yên hốc mắt thoáng đỏ.
“Ba ba” hai chữ ở trong cổ họng phát ra, khóc nức nở, miêu tả sinh động.
“Cô ăn vạ lại còn khóc, cô khóc cái rắm gì! Đụng phải lão tử nên khóc hả! Tránh ra!”
Lục Yên không có làm theo, gắt gao giữ đầu xe cậu lại.
“Không đi đúng không.” Lục Trăn duỗi tay móc tiền ra, cầm một xấp tiền mặt “Lão tử không muốn tốn thời gian, nói đi, muốn bao nhiều tiền thuốc men mới bằng lòng biến đi.”
Lục Trăn nói chuyện không hề khách khí, rất có dáng vẻ lang thang của một bại gia tử.
Bên cạnh Lục Trăn là bạn tốt Lương Đình vỗ bờ vai của cậu, kêu cậu đừng táo bạo như vậy “Tiểu cô nương bị mày dọa rồi kìa, cậu ôn nhu một chút, không liên quan đến tiền đâu.”
Hắn nói xong, đưa cho Lục Yên một cái khăn tay màu đen “Bạn học, lau mặt đi.”
“Cảm ơn chú Lương Đình, không cần đâu.”
Lương Đình……
Chú?
Lục Yên rất thuần thục mà nhận lấy tiền từ ba mình, đồng thời cầm tay cậu (ông), bỗng dưng khóc “Ba, Yên Yên rất đói, đã hai ngày không được ăn cơm rồi.”
Lục Trăn……
Mẹ nó?
Hai người giằng co sau một lúc lâu, Lục Trăn bất đắc dĩ, đưa liên tiếp bốn năm trương tiền, Lục Yên nhận lấy tiền, khóc thút thít nhìn cậu nói “Tiền không phải chuyện chính, con thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với ba.”
Lục Trăn khóe miệng giật giật, cô lấy tiền của tôi nhiều như vậy, sau đó mới nói tiền không phải là trọng điểm?
Lục Yên đề nghị “Chúng ta tìm tiệm cơm ngồi xuống đã, chậm rãi nói, biết không?”
“Đã lấy tiền, còn muốn ăn cơm của tôi, da mặt cũng quá dày đấy!”
Lục Yên nhìn về phía bạn tốt của ba- Lương Đình xin giúp đỡ “ Chú Lương Đình, chú giúp cháu nói với!”
"Chú" Lương Đình khó xử gãi đầu, nhìn Lục Trăn nói “Này, Lục ca, xem ra cô ấy rất sốt ruột, hay là chúng ta nghe cô ấy nói một chút?”
Lục Trăn bẻ đầu xe, không kiên nhẫn nói “Nếu đối với mỗi nữ sinh theo đuổi tao đều phải đưa tiền mời khách, lão tử đã sớm phá sản!”
Lục Yên trong tâm nói, ba sớm hay muộn cũng phá sản thôi, nhưng là nếu ba kiên nhẫn nghe con con, có lẽ tương lai còn có cơ hội làm lại.
Lời này cô không dám nói ra.
Cô đáng thương thút thít mà nhìn Lục Trăn “Ba”
Lương Đình đánh giá bộ dáng Lục Yên, cùng lắm là mười bốn lăm tuổi, khuôn mặt trứng ngỗng nhu nhuận ngoan ngoãn, lông mi nhàn nhạt giãn ra, lông mi mịn màng giống như bàn chải nhỏ, hơi hơi có bọt nước, vừa nhìn người ta liền thấy trìu mến.
Thật lòng mà nói, đôi mắt của cô rất giống Lục Trăn.
Lương Đình nhìn Lục Yên, lại nhìn sang Lục Trăn.
Lục Trăn bực bội mà nói “Mày nhìn cái gì!”
Lương Đình ngơ ngẩn mà nói “Lục Trăn, cô ấy với cậu lớn lên thật giống nhau!”
Rốt cuộc Lục Trăn mới đánh giá Lục Yên, Lục Yên ngẩng cổ, đem tóc vén sau tai, cô cho ba thấy rõ mình, cô tuyệt đối cam đoan không phải con gái giả đâu!
Cô lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn như tuyết, vành tai ngoan ngoãn bởi vì sốt ruột mà có chút phiếm hồng.
Lục Trăn tính nôn nóng, vào lúc sốt ruột nóng nảy, vành tai cũng luôn phiếm hồng.
Cho nên cha con hai người, bốn vành tai đều ửng hồng, giống như cánh hoa anh đào, đúng là không có khác biệt, càng không nói đến ngũ quan rất giống nhau.
Sắc mặt Lục Trăn thoáng biến hóa, cậu nghĩ tới năm đó em gái mình bị lừa bán, tính ra, tuổi cũng ngang cô bé này, bộ dáng cũng rất giống.
Đúng lúc này, điện thoại Nokia ở bên hông cậu vang lên "tích, tích, tích", cậu cầm lấy nhìn nhìn, ánh mắt hơi trầm xuống “Mẹ nó, Thẩm Quát chó má đã đến chỗ bóng bàn!”
Mấy người con trai nghe nói liền muốn đạp xe rời đi.
Lục Yên bất lực mà nhìn Lục Trăn, chần chừ nói “Ba, con thì sao”
Lục Trăn rất có phong thái đại ca mà đối với cô nói “Trước tiên lên xe, chúng tôi muốn đi đánh lộn, làm xong lại xử lý chuyện của cô.”
Tác giả có lời muốn nói: loảng xoảng, mở hố!
* Editor: xưng hô trong truyện này làm mình cảm thấy rất rối. Theo góc nhìn của Lục Yên thì phải là "ông" nhưng mà Lục Trăn lúc này chỉ mới 15, nên cảm thấy rất ngượng. "Anh" thì sẽ trùng với cách gọi nam chính, sẽ bị lẫn lộn. Thôi thì thống nhất là "cậu" nha. Nhưng mà trong suy nghĩ của Lục Yên thì sẽ là "ông"