Trong phòng bi-a, Lục Trăn đang nhoài người đánh bóng, bóng đập vào lưới, cả bàn đều chấn động.
Có thể thấy được khóe mắt anh tràn ngập tức giận.
“Rốt cuộc là ai, lại mời đến cả người của Bộ Công Thương đến, giúp thằng đó đăng đàn tẩy trắng.”
Tần Hạo không cam lòng nói: “Không dễ gì mới đấu lại được một ván, giờ lại hòa rồi.”
Lục Trăn ôm gậy đứng thẳng dậy: “Lần này chưa xử đẹp được hắn, còn lần sau, lần sau nữa, là người thì kiểu gì cũng để lộ tật xấu.”
“Thẩm Quát hành động đoan chính, chúng ta muốn tìm ra được nhược điểm của cậu ta không hề dễ dàng” Lương Đình ngồi bên bàn bóng, đưa tay khịt mũi, trầm tư nói: “Thẩm Quát ghi thù rất lâu, lần này chúng ta đi báo án, cậu ta sẽ phản kích đấy.”
“Phản thì phản, ông đây không thèm sợ!” Lục Trăn trợn trắng mắt: “Bây giờ tớ chỉ muốn bóp chết thằng nhãi nào đi nói giúp hắn.”
Lục Yên ngồi bên bàn bóng, cầm Coca dứt khoát uống một ngụm.
Lục Trăn hỏi cô: “Em biết ai không?”
“Loại người ăn cây táo rào cây sung như thế con làm sao biết được chứ!” Lục Yên khoát tay, chột dạ cười cười.
Lương Đình bỗng nhìn về phía cô: “Ăn cây táo, rào cây sung? Từ này dùng rất thú vị nha, sao em biết tên đó ăn cây táo rào cây sung?”
Lục Yên thật sự muốn khóc rồi, thê thảm nhìn Lương Đình, đôi mắt cầu cứu, chú à, tha cho cháu.
Lương Đình cười cười, vào lúc Lục Trăn còn chưa hiểu ý đó đã đổi đề tài sang chuyện phòng game.
Nhắc đến chuyện này, Lục Trăn rất ảo não, anh ấp ủ kế hoạch mở một quán game vĩ đại, nhưng cuối cùng lại chết ngay trong trứng chỉ vì thiếu hụt tài chính.
Lương Đình nói: “Không sao, chúng ta không mở quán game nữa, có thể làm việc khác mà, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có cao thủ, Thẩm Quát bán đĩa còn kiếm được nhiều tiền thế, chúng ta ba người Chư Cát Lượng, còn không bằng một mình Thẩm Quát sao?”
“Ý cậu là, chúng ta cũng đi bán đĩa?”
“Bán đĩa chỉ là ví dụ thôi, cậu xem, đến cô nhóc nhà mình đến công viên đàn hát còn kiếm ra tiền nữa là, thế gian này, con đường kiếm tiền rất rất nhiều.”
“Nói cũng đúng.”
Lục Yên cạn lời nhìn bọn họ: “Bố, bố không thể cứ vâng lời ông nội, chuyên tâm học tập, tương lai ngoan ngoãn tiếp quản công ty sao?”
Lục Trăn bĩu bĩu môi: “Vậy thì quá mất mặt!”
“...”
Lương Đình lấy điều khiển mở tivi lên, trên màn hình đang trực tiếp một trận bi-a.
Lục Yên nhận ra tuyển thủ trên tivi, năm đó cậu là tuyển thủ có tiềm lực, thiên tài Dương Phong.
Lục Trăn là người yêu thích bi-a, kiếp trước ở nhà sưu tầm không biết bao nhiêu là hình ảnh những ngôi sao bi-a, cho nên Lục Yên nhận ra ngay Dương Phong.
“Trận này không cần xem, Dương Phong chắc chắn thắng.”
“Kiều Trị tuyệt đối không phải đối thủ của anh ấy.”
Lục Yên nói: “Anh ấy sẽ thua.”
“Con nhóc này nói gì vậy chứ!” Lục Trăn kéo kéo bím tóc cô: “Đừng có nói lung tung.”
“Con nhớ tỉ số là 18:9, Dương Phong mắc sai lầm.”
Đám con trai cũng không để lời nói của cô trong lòng, mà sau đó rất nhanh, tỉ số nhanh chóng bị Kiều Trị san bằng, vẻ mặt đám con trai hiện lên chút mất mát.
Kết quả cuối cùng, quả đúng như Lục Yên nói, 18:9. Sở dĩ Lục Yên nhớ tỉ số trận này là vì lần thua đáng tiếc này khiến Lục Trăn sau này than thở mãi không thôi.
Trận đấu kết thúc, đám con trai trong phòng bi-a im lặng triệt để.
Lục Trăn cả tin nhìn cô: “Em, sao em biết, là đoán mò đúng không?”
Lục Yên nhìn Lục Trăn, giọng điệu bình thản nói: “Còn tệ hơn cơ, một tuần sau, anh ta sẽ xuất hiện trên trang nhất báo, bị lộ chuyện hút cỏ.”
Dương Phong đầu năm 2000 đã là quán quân của nhiều sàn đấu quốc tế, đi lên như diều gặp gió, nhưng cũng chính vào lúc đứng ở đỉnh vinh quang, bị một báo giải trí chụp được ảnh hút cỏ, chấn động toàn thế giới. Từ đó về sau, tên anh ta cũng biến mất khỏi giới bi-a.
“Dương Phong, hút cỏ? Em nói bậy gì thế.”
“Con mới không thèm nói bậy, đến lúc đó mọi người xem là biết rồi.”
Đám con trai tuyệt đối không tin được lời Lục Yên, Dương Phong chính là thần tượng bi-a trong lòng bọn họ!
Đến tận một tuần sau, tin tức Dương Phong hút cỏ tràn ngập, công chúng chửi bới, trách cứ, Lục Trăn lại không vì chuyện này mà thất kinh, điều anh thất kinh là Lục Yên lại biết trước tương lai!
Trong phòng học không người, Lục Trăn đặt cô nhóc lên bàn, ba nam sinh vây quanh cô, như ngắm nhìn một bảo vật, nhìn trước nhìn sau, trái phải, tỉ mỉ đánh giá cô.
“Em, em thật sự là đến từ tương lai sao!”
Lục Yên nhún vai: “2003 sẽ là năm viêm phổi, 2008 là thế vận hội Bắc Kinh, Tứ Xuyên xảy ra động đất, nguy cơ tài chính, những điều này sẽ được thời gian chứng minh thôi.”
Tần Hạo ngắt lời cô, gãi đúng chỗ ngứa: “Giải độc đắc vé số tuần sau là bao nhiêu?”
Lục Yên: ....
Loại chuyện này, sao cô có thể nhớ được chứ!
Tần Hạo và Lương Đình hỏi cô rất nhiều chuyện, cô nhớ được bao nhiêu đều nói với họ.
Từ đầu đến cuối, Lục Trăn đều im lặng một cách lạ lùng, chỉ chăm chú nhìn Lục Yên.
Lục Yên bị anh nhìn đến nổi da gà: “Bố nhìn gì?”
Thật lâu sau, Lục Trăn lại thở dài một hơi.
“Bố thở dài cái gì, thấy con gái mình mà thất vọng thế sao!”
Lương Đình cười rộ lên, nói với Lục Yên: “Tên đàn ông nào mà không muốn sinh một cô bé dịu dàng nhã nhặn chứ, nhưng tính cách của em chắc làm anh Lục tan nát rồi.”
Lục Yên: ...
*
Tiết thể dục, lớp của Lục Yên và Thẩm Quát học chung, Lục Yên bước qua sân bóng rổ, nhìn Thẩm Quát đang đánh bóng từ xa.
Anh không mặc bộ đồng phục bóng rổ như nam sinh khác, chỉ mặc một chiếc áo thể thao màu đen, nhìn như một chú ngựa chiến cô đơn.
Những sân khác đều có nam sinh tụ tập náo nhiệt, nhưng bên này chỉ có một mình Thẩm Quát chiếm nửa sân.
Không ai chơi bóng rổ với anh.
Thẩm Quát sớm đã quen cô độc như vậy, trong quá trình trưởng thành của anh, đa số thời gian đều là ở một mình. Anh chưa bao giờ tâm sự với ai, chỉ chôn vùi mọi cảm xúc vào sâu đáy lòng.
Lục Yên trong lòng bỗng có một cảm giác không tên.
Vào lúc này, một quả bóng rổ nhẹ bay đến, đập vào khung thành rồi lăn về phía bãi cỏ.
Thẩm Quát quay đầu, chỉ thấy cô gái mặc đồ trắng, sắc mặt hơi ửng hồng, nhìn anh cười cười.
Cô tết tóc hai bên, bím tóc nhỏ trên vai tôn lên làn da trắng cùng xương quai xanh xinh đẹp.
Thẩm Quát đứng dưới ánh mặt trời, mắt hơi nhíu lại.
“Có chuyện sao?”
“Đúng vậy!” Lục Yên nhặt bóng lên, nhìn anh nói: “Tôi muốn đấu với chú một trận, có dám ứng chiến không?”
Thẩm Quát chau chau mày, bước về phía cô nhận lại bóng, bước ba bước cho bóng vào rổ, động tác vô cùng dứt khoát.
Vô cùng đẹp trai.
“Cô biết đánh bóng sao?”
“Òa, chú cũng xem nhẹ tôi quá rồi” Lục Yên nhặt bóng lên, vụng về đập đập: “Cái này thì có gì khó chứ.”
Thẩm Quát thản nhiên: “Đến đây đi, ngăn tôi cho bóng vào rổ.”
Anh nói xong thì làm động tác giả, Lục Yên phản ứng rất nhanh, đuổi theo nắm lấy góc áo anh, không cho anh nhảy lên.
“Cô phạm quy rồi” Thẩm Quát bất đắc dĩ rũ mắt: “Không ai đánh bóng rổ mà giữ áo hết.”
“Bây giờ có rồi.”
Lục Yên đưa tay đoạt lại bóng từ tay Thẩm Quát, Thẩm Quát vừa xoay người, cả tay cô đã ôm trọn eo anh.
Lục Yên hoàn toàn không phát hiện, sau khi bỏ anh ra lại tiếp tục như cá ép sát thân anh, ngăn anh nhảy lên.
Trận đấu này, thay vì nói là so tài, chi bằng nói Thẩm Quát đang chơi đùa với cô.
Anh luôn khống chế dùng lực mạnh, tránh làm cô bị thương.
Cô nhóc như hoa này nói muốn đấu với anh, anh lại thu lại toàn lực, không dám động đến cô dù chỉ một chút, anh không nỡ.
Thế nhưng, Lục Yên vẫn liên tục vồ hụt, nhưng cũng bị cuốn theo rồi, một mực phải giành được bóng trong tay anh.
Vì thế ngay nháy mắt Thẩm Quát nhảy lên đưa bóng vào rổ, Lục Yên cũng đưa tay lên chắn, kết quả chân bước hụt, cả người bổ nhào lên người Thẩm Quát.
Cô lập tức phản ứng theo bản năng, ôm chặt lấy cổ Thẩm Quát.
Thẩm Quát vững vàng đỡ được cô, vòng tay rộng giữ chặt lấy eo cô.
Hai người chỉ cách nhau trong gang tấc, nhìn nhau.
Dưới ánh mặt trời, mâu mắt của Thẩm Quát hơi sáng, Lục Yên nhìn thấy trong mắt anh là vành tai đỏ ửng của chính mình.
Hơi thở đan vào nhau, cảm xúc cả hai đều trở nên mênh mông.
Đứng ở khoảng cách gần này nhìn Thẩm Quát, anh dường như cũng không phải là người quá lạnh lùng khó gần, ngũ quan cũng không cứng nhắc, mi mắt còn tỏa ra tia dịu dàng.
“Thẩm Quát, chú buông ra đi.” Cô gái nhẹ nhàng nói.
Thẩm Quát lại không hề buông tay, ánh mắt thâm sâu như đang nổi từng gợn sóng cuốn chặt lấy cô.
Lục Yên có chút bất an, quay đầu nhìn xung quanh, buông lỏng cánh tay đang ôm cổ anh: “Thẩm...”
Còn chưa gọi hết tên anh, Thẩm Quát đã bất chợt buông tay.
Dưới lớp áo hơi mỏng, cô có thể cảm giác được vòng eo ấm áp của anh, nay buông ra có cảm giác mát nhè nhẹ nhưng trống vắng.
Anh nhặt quả bóng lên, đập đập, nói với Lục Yên: “Tôi hiểu rồi.”
“Chú hiểu cái gì?”
“Cô không phải đang đánh bóng với tôi” Khóe miệng anh cong lên một tia cười nhạt: “Cô là đang làm nũng với tôi.”
Lục Yên: ...
“Không có không có!” Thanh âm cô có hơi hấp tấp, sắc mặt cũng đỏ như cà chua: “Tôi chưa từng làm nũng!”
Lời này nói như hết hơi, dù gì từ nhỏ đến lớn, cô cũng là làm nũng bố mà lớn lên.
Hai người chơi vui vẻ như vậy, những nam sinh xung quanh nhìn thấy... trong lòng đều có chút khó chịu.
Từ sau cuộc thi tài năng, Lục Yên gần như trở thành nữ thần của toàn trường. Ít nhất, trong mắt bọn nam sinh, trong trường không có bất cứ ai có thể mang đến cho họ cảm giác nhiệt huyết thanh xuân như Lục Yên.
Cô thắng là ở việc đẹp mà không kiêu, từng lời nói hành động đều ngay thẳng đáng yêu, thực sự là đốt cháy trái tim thanh thuần của nam sinh thời này.
Nhưng bây giờ, nữ thần trong mắt họ lại đang cùng tên Thẩm Quát có “tiền án” đó chơi đánh bóng rổ.
Trong mắt bọn họ ánh lên tia không cam tâm cùng ghen tị.
Lúc này, có vài nam sinh đứng bên sân kia nhìn qua bọn họ, ánh mắt không hề thiện ý.
Cầm đầu nhóm là tên mặc đồ đỏ, hội trưởng hội học sinh Tam Trung, Phan Minh Viễn.
Cấp ba thì không so được với đại học, vị trí này cũng xem như là cho có thôi. Nhưng vị hội trưởng này thường ngày cứ mang vẻ cao cao tại thượng, lãnh đạo thì phô trương, bất luận đi đến đâu bên cạnh cũng có một đám nam sinh theo hầu.
Điểm này, không khác gì Thư Mộng Phi.
Phan Minh Viễn bước đến, nhìn Thẩm Quát nói: “Chúng tôi muốn dùng cả sân, phiền cậu nhường chỗ.”
Ngữ khí của hắn rất hung hăng, khiến người ta có cảm giác không phục.
Thẩm Quát nghiêng đầu hỏi Lục Yên: “Còn muốn chơi không?”
Lục Yên gật đầu, cô không phải muốn chơi bóng rổ, cô muốn chơi cùng Thẩm Quát.
Thẩm Quát đưa bóng cho Lục Yên, bước đến dưới rổ: “Nào, dạy cô ném rổ.”
“Được!”
Mấy nam sinh thấy mình bị lơ, hét lên: “Không hiểu tiếng người à! Bọn này muốn dùng cả sân, Thẩm Quát, mày cút đi cho tao!”
Lời chưa dứt, một quả bóng vụt qua, vững vàng trúng ngực tên nam sinh lỗ mãng kia.
Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, thân hình lảo đảo lùi ra sau vài bước.
Thẩm Quát lạnh lùng nói: “Ăn nói đàng hoàng!”
Phan Minh Viễn bước ra, nói với anh: “Mày bị điếc đúng không, tao nói bọn tao muốn chơi cả sân.”
Thẩm Quát không biểu cảm, cũng không thèm nhìn hắn: “Chắc tai tao bị điếc thật, bạn tao nói rồi, còn muốn chơi.”
Mấy tên nam sinh nghe xong, bỗng cười rộ lên, cười đến nghiêng ngả.
“Mày nghe nó nói gì chưa?”
“Thẩm Quát, mày cũng không thèm soi gương xem, xem