Lục Giản vừa xuống xe đã vội vào cửa lớn, bên ngoài trời đang mưa, trợ lý chạy đến muốn che ô nhưng bị ông ngăn lại.
Thi Tuyết Nhàn thấy Lục Giản về, đoán là Lục Trăn đã nói cho ông biết chuyện, vậy là công việc của em trai mình lại bị trì hoãn.
Sắc mặt bà ta vô cùng khó coi, căm hờn liếc sang Lục Yên.
Lục Giản thấy Lục Yên, như không tin vào mắt mình, lảo đảo bước về phía cô, run rẩy đưa tay chạm vào mặt cô, gọi: “Yên Yên con.”
Hiện tại, ông nội cô vẫn chưa quá 40 tuổi, vẫn là dáng vẻ trẻ trung không hề giống những người đàn ông bụng mỡ cùng tuổi. Hai bên tóc mai điểm bạc nhưng vẻ mặt vẫn anh tuấn, mắt sáng mày ngài.
Ông nội thời trẻ cũng đẹp trai quá đi.
Gen Lục gia tốt như vậy hóa ra là bắt nguồn từ ông nội.
Cô ngây ngốc đáp lại: “Ông nội.”
Mặt Lục Giản đã đỏ au nhưng miệng vẫn mang ý cười, kích động nói: “Không sai, đây chính là đứa con ngốc Yên Yên nhà ta! Chính là con bé!”
Lục Trăn cười cười: “Chứ còn gì nữa, ông đây vừa nhìn là biết ngay!”
Lục Giản thất thần ngắm nhìn bảo bối, chìm trong vui sướng, hoàn toàn không để ý đến hai chữ “ông đây” của Lục Trăn, nếu đổi lại là ngày thường, anh đã bị đánh cho tơi tả rồi.
Lục Giản kéo tay Lục Yên, dắt cô đến sô pha ngồi: “Yên Yên, mau nói cho bố nghe, sao con về nhà được? Những năm qua con sống có tốt không?”
Lục Yên không biết phải trả lời như thế nào, cô không muốn giả danh thân phận cô mình, chỉ muốn để ông nội và bố biết sự thật.
Nhưng chuyện thật như đùa này, sẽ chẳng có ai tin.
“Chuyện đó... ông nội, con là Lục Yên, là cháu nội của ông, là con gái của bố” Lục Yên chỉ tay về phía Lục Trăn.
Lục Trăn chau mày, anh đã quen với cách gọi bố này của Lục Yên. Lục Giản mỉm cười vui vẻ, búng mũi cô: “Không sai, đây chính là Yên Yên, ngoài Yên Yên ra còn ai ngốc như con bé này nữa chứ.”
Lục Yên: ...
Hóa ra đây chính là cảm giác không biết nói gì hơn.
Thi Tuyết Nhàn thấy Lục Giản đã chắc chắn đó là con gái mình, trở mặt còn nhanh hơn bánh tráng, bước đến kéo tay Lục Yên một cách thân thiết.
“Ôi chao! Nhìn mẹ này, lâu vậy rồi không được gặp Yên Yên, suýt chút nữa thì không nhận ra.”
Bà ta lại âu yếm vỗ về Lục Yên: “Yên Yên, mấy năm nay chắc con phải khổ sở lắm, thật khiến người ta đau lòng mà.”
Lục Yên không hề quan tâm bà ta, mắt Lục Trăn cũng đổi hướng nhìn lên trần nhà. Mặt nạ biến đổi trong Xuyên kịch (*) chắc cũng không bằng bà ta.
(*): Xuyên kịch: kịch đổi mặt nạ (biến diện) vô cùng độc đáo ở Tứ Xuyên, Trung Quốc.
Thi Tuyết Nhàn như muốn thể hiện cho Lục Giản thấy tình thương của người mẹ, cho nên không chịu buông tay Lục Yên: “Yên Yên, con còn nhớ ta là ai không?”
“Nhớ chứ, bà nội đời sau.”
“Phụt!” Lục Trăn cười bò, ngay cả Lục Giản cũng cười lớn.
Sắc mặt Thi Tuyết Nhàn tối sầm lại, vô cùng khó coi.
Cái danh bà nội cứ cho là nói đùa đi, thì cái chữ “đời sau” này chính là nhắc bà ta, đến con ngốc cũng biết, bà ta chỉ là mẹ kế.
Thi Tuyết Nhàn cuối cùng vẫn là Thi Tuyết Nhàn, phút hờn giận trước đó hóa hư không, ôm lấy Lục Yên nói: “Ta là mẹ, là mẹ đó.”
Lục Yên buồn nôn bởi mùi nước hoa nồng nặc trên người bà ta, ghét bỏ xô ra, chỉ thấy ghê tởm.
Lục Giản thấy con gái rất cự tuyệt Thi Tuyết Nhàn, vẻ mặt trầm lại: “Đủ rồi, con bé có mẹ của nó, không cần gọi bừa, nó muốn gọi sao thì gọi, không phải gượng ép.”
Thi Tuyết Nhàn thấy Lục Giản không vui, không dám nói gì nữa.
Lục Giản hỏi Lục Yên: “Hôm nay con muốn ngủ ở phòng nào? Nhà mình không bao giờ thiếu phòng, con cứ chọn phòng con thích.”
Lục Yên không muốn phiền người trong nhà, dứt khoát nói: “Vậy cứ ngủ ở phòng cô con ngày xưa là được.”
Lời vừa nói ra, Thi Nhã đứng bên tỏ vẻ hờn dỗi: “Bây giờ đó là phòng của tôi.”
Thi Tuyết Nhàn lập tức nháy mắt với cô ta, xoa dịu không khó: “Nếu em nó đã về rồi thì Tiểu Nhã, con nhường cho em nó đi.”
Thi Nhã khó chịu nói: “Con đang ở, mắc mớ gì nó vừa về lại bắt con chuyển đi, quá không công bằng rồi.”
Giọng cô ta rất nhỏ, cố gắng đè nén sự khó chịu trong người, dù sao cô ta cũng không mang họ Lục.
Lục Yên thấy vẻ không vui của Thi Nhã, thầm nghĩ nhà có bao nhiêu phòng vậy mà cứ một mực chọn phòng cô mình làm gì, chắc chắn là muốn thay thế đây mà.
Đã thế, cô càng làm cho cô ta không thực hiện được dã tâm đó.
Ngày đó, sau khi ông nội mất, Thi Nhã là người không danh phận cũng đến đòi chia tài sản, còn có cả một công ty, nhưng bố cô Lục Trăn lại không có một đồng nào.
Có thể thấy hai mẹ con này đang cố đấm ăn xôi chờ thời cơ đến.
Thi Nhã ấm ức nói đã ở quen phòng cũ rồi không muốn chuyển đi, em gái về thì có thể dọn sang phòng cho khách.
Thi Tuyết Nhàn thấy con gái sắp khóc, nhìn bộ dạng yếu đuối đáng thương đó thì mủi lòng, nhưng bà ta không nói gì, chỉ nhìn Lục Giản đợi ý ông.
Mà Lục Giản vẫn chưa nói gì, Lục Yên đã khó chịu nói: “Sao con lại phải ở phòng cho khách chứ?”
Thi Tuyết Nhàn liếc Lục Yên một cái.
“Ông nội, con không muốn ngủ phòng cho khách. Con ngủ ở phòng con có được không?”
Lục Giản lúc này mới nói với Thi Nhã: “Dọn phòng cháu lại đi rồi chuyển sang phòng cho khách, để Yên Yên về phòng cũ của con bé.”
Thi Nhã bật khóc, nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng vô cùng ấm ức. Mà Lục Giản không hề nhìn cô ta lấy một cái.
Ông không phải nhà từ thiện, càng không phải người coi tiền như rác. Nếu như lúc đầu Thi Tuyết Nhàn không khóc lóc cầu xin, nói con gái không ai chăm sóc, ông cũng không đồng ý để người ngoài chuyển vào ở trong Lục gia.
Nếu đã đến rồi, thì phải có quy củ. Con gái của Lục gia là Lục Yên, con bé muốn trăng sao trên trời ông cũng sẽ hái xuống cho nó, nói gì đến một căn phòng.
Thi Tuyết Nhàn cũng hiểu điều này, đến vỗ nhẹ vai Thi Nhã: “Khóc cái gì mà khóc, không biết điều gì cả, chú Lục đã nói con đi dọn thì con cứ đi dọn đi, Lục gia nhiều phòng thế, cứ chọn phòng nào con thích là được.”
“Nhưng con chỉ thích phòng đang ở bây giờ.”
“Đó không phải phòng của con!”
“Sao lại không phải!”
Thi Tuyết Nhàn sợ con gái lại nói ra những lời không hay khiến Lục Giản chán ghét, đành kéo cô ta về phòng thu dọn đồ đạc, nhân tiện an ủi cô ta.
Một giờ sau, Lục Yên đến phòng của bà cô nhỏ, không khỏi xuýt xoa. Bà cô nhỏ đúng là được cưng chiều nhất nhà. Phòng của cô to gấp ba lần phòng Lục Yên, tường màu hồng nhạt, có gian áo quần, gian giày dép, còn có phòng búp bê, thậm chí bên góc phòng còn dựng lều.
Nhưng mà Lục Yên cũng hiểu, sau đó Lục Giản có thể để Thi Nhã ở phòng này chứng tỏ vị trí của Thi Tuyết Nhàn trong nhà không hề nhỏ.
Nếu cô muốn giúp bố và ông nội thay đổi cảnh hai cha con từ mặt nhau trong tương lai, thì Thi Tuyết Nhàn đúng là đối thủ cô không thể khinh thường.
*
Sau mấy bữa cơm, Thi Tuyết Nhàn bóng gió