"Thật đáng thương, chắc là bị đại sư huynh ăn hiếp rồi"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
"Vi Hành, đứng dậy."
"Vâng, đại sư huynh." Vi Hành nhặt kiếm lên, đứng dậy.
Chấp Đình cầm một nhánh trúc trong tay, "Tiếp tục, dùng kiếm của đệ tấn công đi."
"Vâng." Vi Hành nhấc kiếm lên, đâm về phía hắn.
Dù Vi Hành có vung kiếm bao nhiêu lần cũng không thể đâm trúng một góc áo của Chấp Đình, thậm chí thanh kiếm Liên Hề Vi tặng cũng bại trận dưới nhánh trúc của hắn.
Lúc ngã xuống đất lần nữa, Vi Hành nghe đại sư huynh nói: "Hôm nay đến đây thôi."
Vi Hành đứng dậy, cúi đầu, "Đa tạ đại sư huynh chỉ điểm, làm phiền đại sư huynh rồi."
Đối phương không lên tiếng, Vi Hành nhìn góc áo thêu hoa văn hình mây của hắn, cảm thấy ánh mắt đó đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu thấp hơn.
"Vi Hành, đệ là đệ tử của thiếu sơn chủ Doanh Châu, sau này đi ra ngoài sẽ có rất nhiều người chú ý đến đệ.
Ta không hy vọng đệ làm mất mặt sư phụ.
Ngẩng đầu lên, đừng có lúc nào cũng cúi mặt như thế."
Vi Hành từ từ ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống dưới.
Chấp Đình nhìn thanh kiếm hắn đang cầm, bởi mấy lần rơi xuống đất nên dính đầy bụi cát.
Hắn lấy một chiếc khăn tay gấm ra đưa cho Vi Hành, "Thanh kiếm này từng là bội kiếm tùy thân của sư phụ, tuy không bằng Hi Vi kiếm nhưng cũng có ý nghĩa rất đặc biệt, sư phụ đã tặng nó cho đệ thì đệ phải bảo quản yêu quý nó."
"Sư phụ đặt kỳ vọng ở đệ, thế nên ta mong đệ đừng làm sư phụ thất vọng.
Về đi, tập trung luyện kiếm, chớ lười biếng, nếu có gì không hiểu cứ việc đến tìm ta."
Nhìn hắn quay người đi vào phòng, Vi Hành hành lễ rồi rời khỏi Thanh Trúc Lý.
Hắn không màng bụi đất trên người, cẩn thận lấy khăn gấm lau chùi bụi cát dính trên thanh kiếm.
Vừa ra khỏi Thanh Trúc Lý thì chạm mặt mấy đệ tử, tu vi của ai nấy đều cao hơn hắn, ánh mắt khinh bỉ và ganh tị.
Đối mặt với ác ý của bọn họ, Vi Hành cúi đầu theo bản năng nhưng chợt nhớ lại lời dạy của đại sư huynh ban nãy, hắn lại ngước lên.
Sau khi đi qua mấy đệ tử kia rồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe mấy đệ tử nọ thì thầm với nhau.
"Trông hắn bước ra khỏi Thanh Trúc Lý với vẻ thê thảm thế kia, lẽ nào là bị Chấp Đình giáo huấn rồi?"
"Thật đáng thương, chắc là bị ăn hiếp rồi, trông hắn thế kia, có mà bị ăn hiếp cũng chẳng dám kêu ca ấy chứ."
"Ai cũng nói Chấp Đình hòa nhã hiền lành, theo ta thấy hắn cũng chả ra gì đâu, chắc vì lời đồn dạo gần đây nên thấy bị uy hiếp rồi chứ gì.
Ngoài mặt thì bình tĩnh, ai biết trong lòng đang nghĩ cái gì…"
Những lời "thì thầm" này chẳng có ý nhỏ giọng tí nào, rơi vào tai Vi Hành rõ rõ ràng ràng.
Bọn họ nói hắn đáng thương nhưng thật ra đang ám chỉ Chấp Đình.
Nếu như bàn tán chuyện của hắn thì Vi Hành cũng đành cúi đầu bỏ đi xem như không nghe thấy nhưng bọn họ lại ngầm nói xấu Chấp Đình đại sư huynh.
Khoảng thời gian này ở Doanh Châu, đại sư huynh rất chiếu cố hắn, hắn không dám để đại sư huynh gánh tội danh này vì mình.
Thế là hắn dừng bước, quay đầu nói với mấy đệ tử kia: "Trông ta thê thảm là vì bản thân luyện kiếm mà ra, không phải vì bị đại sư huynh ức hiếp."
Mấy người kia không ngờ hắn đột nhiên lên tiếng, hơi ngạc nhiên, sau đó cười cợt, "Ồ, thế à."
"Sợ cái gì, bị ức hiếp thì đợi thiếu sơn chủ về, ngươi nói với người chẳng phải là được rồi sao, nếu sợ thì chúng ta cũng có thể nói giúp đó."
Vi Hành tiếp tục giải thích: "Thật sự là không có, đại sư huynh dạy ta luyện kiếm, giúp đỡ ta rất nhiều, xin mọi người đừng suy diễn lung tung."
Rất nhiều người trên Doanh Châu yêu thích Chấp Đình nhưng trên đời này không một ai có thể có được sự yêu mến của tất cả mọi người.
Ở Doanh Châu cũng tồn tại những đệ tử không ưa Chấp Đình, mấy vị Vi Hành gặp phải đây là một trong số đó.
"Theo bối phận thì mấy người chúng ta cũng tính là sư huynh của ngươi đó, ngươi nói chuyện vậy là sao? Chúng ta có lòng quan tâm ngươi, ngươi lại trách tội chúng ta đấy ư?" Một người không vui trừng mắt với hắn.
Mấy người còn lại thấy thế thì đi tới chỗ Vi Hành, kéo hắn sang một bên, nói: "Nào, để các sư huynh dạy đệ thế nào là quy tắc nhé."
Bọn họ định bỡn cợt Vi Hành nhưng nơi này quá gần Thanh Trúc Lý, mấy người bọn họ hơi e ngại nên chuẩn bị dẫn người đi xa tí.
Tu vi Vi Hành không cao, bị bọn họ chế trụ, nhất thời không nói gì được, cứ thế bị bọn họ kéo lôi đi.
Lúc này, mấy đệ tử nọ bỗng cảm thấy đầu mình ong lên một tiếng, vô lực ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Vi Hành lấy lại được tự do, hoang mang nhìn xung quanh thì thấy đại sư huynh đang lẳng lặng đứng ở một nơi cách đó không xa.
"Về đi." Hắn nói.
Vi Hành không nói gì thêm, vội vàng rời đi.
Sau này gặp lại mấy đệ tử đó, bọn họ cũng làm như không nhìn thấy hắn, không gây rắc rối cho hắn nữa, không biết Chấp Đình đại sư huynh đã làm gì bọn họ.
Trước kia, Vi Hành chỉ là dân nửa mùa, với tư chất và tu vi của hắn chỉ có thể vào môn phái bình thường, tiên môn đẳng cấp như Doanh Châu tiên sơn không đời nào vào nổi, một đệ tử ngoại môn của Doanh Châu thôi tu vi cũng đã cao hơn hắn nhiều.
Nhưng bây giờ hắn không chỉ là đệ tử Doanh Châu mà còn là đệ tử thân truyền của thiếu sơn chủ.
Những người không thích hắn nhiều vô số kể, Vi Hành cũng không nhớ mình đã nhìn thấy bao nhiêu cặp mắt khinh thường và ác ý rồi.
Nhưng hắn cảm thấy những ánh mắt đó vẫn tốt chán, hắn sợ là những đệ tử muốn so tài với hắn, muốn thấy hắn mất mặt.
Cho dù hắn có đồng ý ứng chiến hay không đều làm mất mặt sư phụ.
Những người hầu hạ trong đình viện hắn ở tu vi còn cao hơn cả hắn, cũng chẳng bày tỏ sự tôn kính gì với người chủ nhân này.
Doanh Châu là thế giới gấm hoa muôn màu của tiên nhân, Vi Hành sinh tồn trong thế giới này chỉ cảm thấy ngộp thở.
Một ngày nào đó về sau, Vi Hành bỗng nhận ra không còn ai đến tìm hắn gây sự nữa, đi trên đường vẫn không ai chào hỏi nhưng cũng không còn những kẻ cố tình kiếm chuyện với hắn, những ánh mắt ác ý cũng ít đi rất nhiều, người hầu trong viện đổi thành một tốp mới, không còn nhìn hắn với ánh mắt ngạo nghễ nữa mà đã biết chăm sóc cho hắn.
Thậm chí khi đến Đan Phong lấy đan dược, loại thuốc hắn lấy được cũng là loại tốt.
Vi Hành không ngốc, hắn đoán được là vì ai.
"Đại sư huynh, đa tạ huynh."
Lúc đến Thanh Trúc Lý, hắn nói lời cảm tạ với Chấp Đình.
Đại sư huynh nói: "Sư phụ xem trọng đệ, dặn dò ta phải chăm sóc đệ, đây là trách nhiệm của người làm sư huynh như ta.
Đáng lẽ ra