"Sư huynh bất động rồi, con có thể đi ức hiếp nó rồi đấy."
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Trước đây Liên Hề Vi lo Chiêu Nhạc lớn lên sẽ thành một đứa thích khóc nhè nhưng nỗi lo của nàng không hề thành sự thật.
Hình như nước mắt của con bé đã chảy hết vào thời còn mới sơ sinh rồi.
Sau năm năm tuổi, Chiêu Nhạc không còn khóc nữa, bình thường rất khó chọc con bé khóc, Tắc Tồn thử hơn mười lần mà không lần nào thành công.
Riêng Chiêu Nhạc bị chọc tức cầm kiếm trúc đuổi theo ba sư huynh đáng ghét hòng chọt mông bọn họ.
Tu vi của Tắc Tồn hiện nay được xem là hàng đầu trong tu tiên giới, một nhóc con mấy tuổi làm sao đuổi kịp y, thế là Tắc Tồn tha hồ tung hoành.
"Nào nào đuổi theo sư huynh đi nào Tiểu Chiêu Nhạc."
"Nào, khóc một cái cho sư huynh xem nào."
Tắc Tồn vừa chạy vừa quay đầu chọc Tiểu Chiêu Nhạc.
Chiêu Nhạc bị chọc đỏ cả mặt, má phồng lên như chú ếch con.
Con bé rơm rớm nước mắt nhưng cố nén để nước mắt không chảy xuống, tay cầm kiếm trúc đại sư huynh đẽo cho, quyết lòng rượt theo.
Vẻ ngoài Tắc Tồn vẫn còn là thiếu niên độ tuổi thanh xuân nhưng tuổi thật thì chừng ấy rồi, y chưa ý thức được thảm kịch sắp đến với mình, vẫn đang cười đùa ha ha.
Cười đến giữa chừng thì khựng lại, giữ nguyên dáng chống nạnh cười to.
Liên Hề Vi bước ra, theo sau là Tắc Dung.
Tắc Dung lườm đệ đệ một cái sau đó làm như không thấy gì quay mặt đi.
Tắc Tồn nháy mắt với Tắc Dung: ca ca mau cứu đệ!
Tắc Dung: cái gì á? Ta không hiểu đệ muốn nói gì, ta không biết gì hết, đệ tự mà cầu phúc cho mình đi.
Liên Hề Vi đến bên cạnh Tiểu Chiêu Nhạc, xoa đầu con bé, "Sư huynh bất động rồi, con có thể đi ức hiếp nó rồi đấy."
Tắc Tồn: sư phụ! Không! Không phải người thương con nhất sao! Tại sao lại tàn nhẫn như thế!
Tắc Tồn nháy mắt liên hồi với sư phụ, nháy muốn chuột rút đến nơi.
Nhưng vị sư phụ đã chìm đắm trong sự đáng yêu của tiểu đồ đệ chẳng chút do dự chọn đứng về phía Tiểu Chiêu Nhạc.
Tiểu Chiêu Nhạc còn nhỏ nhưng ra tay cũng độc lắm, nghe sư phụ bảo thế thì làm mặt dữ dằn cầm kiếm trúc, khí thế hùng hổ xông về phía Tắc Tồn.
Thật ra Tắc Tồn có bị chọt cả ngày cũng không để lại thương tích, suy cho cùng cũng là tu sĩ mà, chỉ có mất mặt thôi.
Tắc Tồn bị tiểu sư muội cầm kiếm chọt mông cuối cùng cũng được nếm trải cảm giác hối hận.
Chiêu Nhạc chọt đến khi nào mỏi tay mới chịu ngừng.
Tắc Tồn tưởng con bé bớt giận rồi, ai dè con bé ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức một lát rồi lại tiếp tục.
Trời cao không phụ người có lòng, phần y phục trên mông Tắc Tồn bị chọt đến nát bươm.
Tắc Tồn cảm thấy mông mình mát lạnh, mà ngay những lúc xui xẻo thế này đại sư huynh lại về Thanh Trúc Lý.
Hắn vừa bước vào cửa thì thấy chiếc mông trần của sư đệ.
Chấp Đình: "..."
Sau trận giáo huấn bi thảm đó, Tắc Tồn không dám chọc ghẹo tiểu sư muội nữa.
Chẳng còn ai kiếm chuyện nên Chiêu Nhạc thuận lợi trưởng thành với hình tượng lạnh lùng của mình.
Nhưng trẻ con đều thích noi theo những người bên cạnh mình mà hình tượng người làm "vật tham chiếu" phải đủ ưu tú.
Theo Chiêu Nhạc thấy, chẳng có ai lợi hại hơn sư phụ của mình, thế là con bé học theo hình tượng của sư phụ giống như người sùng bái Liên Hề Vi.
Tuổi còn bé tí mà bắt đầu ôm kiếm, làm mặt lạnh với cả thế giới.
Thật ra suy nghĩ lúc ban đầu của Liên Hề Vi là hy vọng con bé giống đại đồ đệ, chung quy thì trong lòng nàng không có ai sánh bằng đại đồ đệ của mình nên mọi người noi theo hắn là quá đúng luôn rồi.
Nhưng đáng tiếc, đại sư huynh dịu dàng tỉ mỉ trong mắt Chiêu Nhạc giống một người mẹ cần được bảo vệ hơn.
Chiêu Nhạc sống mười mấy năm chưa thấy đại sư huynh động thủ với người khác bao giờ, đôi tay của hắn dùng để cầm sách vở và chăm sóc hoa cỏ là nhiều.
Trong ký ức của con bé, đại sư huynh luôn nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, dường như không biết giận là gì, từ nhỏ đến giờ đều là đại sư huynh chải tóc cho con bé.
Một người vẹn toàn vô hại thế này đương nhiên không thể trở thành anh hùng trong lòng tiểu cô nương.
Mỗi khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Chiêu Nhạc, Liên Hề Vi tự hỏi, "Bình thường trông mình cũng như có thâm thù đại hận thế này à?" Hỏi không ra câu trả lời nàng lại đi hỏi Chấp Đình, "Chấp Đình, con có thấy sư phụ rất khó gần không?"
Chấp Đình lắc đầu, bây giờ cả tu tiên giới chắc cũng chỉ có mình hắn dám lắc đầu thẳng thừng như thế.
Dù sao thì tất cả sự dịu dàng của sư phụ có một nửa là dành cho hắn rồi.
Biết bao năm qua, các đồ đệ khác bao gồm cả Chiêu Nhạc cũng thản nhiên chấp nhận sự thiên vị này của Liên Hề Vi.
Không chấp nhận thì làm được gì, đối với những chuyện liên quan đến Chấp Đình, Liên Hề Vi chẳng thèm nói lý lẽ.
"Thật ra, giống sư phụ cũng tốt thôi." Chấp Đình nghịch miếng mai rùa, nói: "Đến khi con bé dần dần trưởng thành, nó sẽ tìm được con đường thuộc về mình.
Vả lại sư phụ không nhận thấy sao, Chiêu Nhạc học làm mặt lạnh như sư phụ rất đáng yêu đấy?"
Liên Hề Vi ngẫm nghĩ, gật gù tán đồng: "Cũng phải."
Chợt nhớ ra điều gì, Liên Hề Vi lại đỡ trán, phiền não nói, "Không biết dạo gần đây con bé Chiêu Nhạc nghe ai nói có tà ma hại người, bảo muốn xuống núi trảm yêu trừ ma.
Con bé mà xuống núi có mà đưa cơm tới tận miệng cho tà tu đó thì đúng hơn.
Ta không khuyên được nó, con đi nói chuyện với nó xem sao."
Chấp Đình: "Ở mãi trên Doanh Châu nên muốn xuống núi cũng không phải chuyện gì lạ.
Con thấy sư phụ cũng không cần quá quản thúc con bé."
Liên Hề Vi: "Còn thế nào được, nó còn quá nhỏ, ta không yên tâm, bọn tà tu đó rất phiền phức, ta sợ con bé xuống núi sẽ gặp chuyện."
Có lẽ vì vấn đề tuổi tác nên Liên Hề Vi cảm thấy bản thân ngày càng hiểu tâm tư của các bậc trưởng bối.
Chấp Đình đặt mai rùa lại ngay ngắn, "Nếu con bé muốn xuống núi thật thì chi bằng để Tắc Dung Tắc Tồn dẫn sư muội đi cùng, như vậy cũng tiện chăm sóc lẫn nhau."
Lúc nói những lời này Chấp Đình không hề nhớ năm